MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 24: Bữa Cơm Ra Mắt Và Một Câu Hỏi Khiến Em Tim Đập Loạn
Tác giả: Mr.Bin
Một tuần sau buổi gặp gỡ đầy “đau tim” ở resort, Hạ Vy nhận được tin nhắn từ Tống Kỳ Phong:
“Tối mai 7h. Mặc váy em thích. Anh sẽ đến đón. Mẹ đã sẵn sàng dùng bữa với chúng ta.”
Tối hôm sau, cô chọn một chiếc váy midi màu be nhã nhặn, mái tóc uốn nhẹ thả lưng, gương mặt trang điểm vừa đủ tinh khôi. Khi anh đến, anh nhìn cô vài giây không chớp mắt.
“Hôm nay… em đẹp như cô dâu đang chuẩn bị đi rước lễ.” – Anh đùa, nhưng mắt lại trầm ngâm dịu dàng.
“Vậy còn anh? Là chú rể đi dạm ngõ sao?” – Cô khẽ mỉm cười, nhưng tim đập nhẹ.
Bữa ăn được tổ chức tại một biệt thự nhỏ – nơi mẹ anh sống tách biệt khỏi giới truyền thông và ồn ào. Bà là nhà thiết kế thời trang đã về hưu, phong thái vừa cổ điển vừa sắc sảo.
Ngay khi bước vào, bà nhìn Hạ Vy từ đầu đến chân.
“Hôm nay trông khá hơn rồi đấy.” – Giọng bà lạnh nhạt, nhưng không hẳn gay gắt.
“Cháu cảm ơn cô đã cho cơ hội gặp lại.” – Vy mỉm cười, lễ phép.
Bữa ăn diễn ra với đầy đủ món Việt thanh nhã. Hạ Vy khéo léo gắp rau cho bà, biết chọn lúc im lặng và lúc trò chuyện đúng mực.
“Nghe nói cháu từng là học sinh giỏi văn toàn thành?” – Mẹ anh hỏi.
“Dạ, đúng ạ… cháu mê viết từ bé. Sau này chọn marketing cũng vì thích kể câu chuyện cho thương hiệu.”
“Một cô gái biết yêu chữ… có thể biết yêu người bằng sự tinh tế. Nhưng đôi khi… quá tinh tế lại dễ chịu thiệt thòi.”
Cô thoáng sững lại.
“Dạ, cháu biết. Nhưng cháu cũng đang học cách yêu đúng người để không cần phải hy sinh quá nhiều.”
Bà mím môi… rồi bất ngờ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-24-bua-com-ra-mat-va-mot-cau-hoi-khien-em-tim-dap-loan-tac-gia-mr-bin.html.]
“Nếu một ngày Kỳ Phong gặp biến cố – mất chức, mất tiền, thậm chí bị người đời hiểu lầm – cháu có đủ can đảm ở cạnh nó không?”
Câu hỏi rơi xuống… khiến cả bàn ăn lặng đi.
Tống Kỳ Phong định xen vào, nhưng Hạ Vy đã siết nhẹ tay anh dưới bàn và đáp bằng một giọng bình tĩnh đến lạ:
“Cháu yêu anh Phong không phải vì anh ấy là Phó tổng.
Và nếu một ngày anh ấy mất tất cả, cháu vẫn sẽ nắm tay anh ấy từ đầu.
Vì cháu tin, bản lĩnh của người đàn ông cháu yêu… không nằm ở chức danh, mà nằm ở cách anh ấy sống và yêu thương người bên cạnh.”
Cả bàn ăn… im lặng vài giây.
Rồi bà khẽ mỉm cười:
“Tốt. Đó là câu trả lời mẹ anh từng dùng để thử cô gái mẹ anh từng yêu.”
“Cô đã không trả lời được. Nhưng hôm nay… con đã chọn đúng người hơn mẹ năm xưa.”
Sau bữa ăn, bà đứng tiễn hai người ra tận cổng. Trước khi rời đi, bà nhìn Vy:
“Cô không hứa sẽ thích cháu ngay lập tức. Nhưng cô sẽ cho cháu cơ hội… để trở thành con dâu tương lai của cô. Được chứ?”
Hạ Vy gật đầu, mắt long lanh:
“Cháu cảm ơn cô… cháu sẽ không để cô thất vọng.”
Trên xe về, anh xiết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt không giấu được sự ấm áp:
“Từ giờ em không chỉ là bạn gái anh. Em là cô gái duy nhất… mẹ anh chính thức công nhận.”
“Anh định khi nào… nâng cấp danh xưng đó đây?” – cô hỏi nhỏ, mắt cong cong.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
“Sớm thôi. Vì tình yêu này, anh không có ý định để nó… chỉ dừng lại ở ‘bạn gái’.”