MÙA HOA RƠI MÌNH YÊU NHAU NHÉ - Chương 18: Mỗi Ngày Xa Anh, Em Đều Nhớ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:30:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa Hoa Rơi, Mình Yêu Nhau Nhé

Chương 18: Mỗi Ngày Xa Anh, Em Đều Nhớ

Sau đêm văn nghệ, mọi lời trêu chọc đều hóa thành một làn gió ngọt ngào. Ai cũng biết Hạ Vy và Tống Kỳ Phong đang “yêu nhau theo cách dễ thương nhất trường”.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu…

Khi yêu, mọi niềm vui đều lớn hơn – và mọi nỗi buồn cũng… sâu hơn.

Tết đến. Trường cho nghỉ dài, mỗi người về quê sum họp cùng gia đình.

Tống Kỳ Phong phải về miền Trung thăm bà ngoại.

Còn Hạ Vy ở lại thành phố cùng bố mẹ.

Sáng hôm chia tay, anh nhắn tin:

“Anh đi 6 ngày thôi. Nhưng chắc nhớ em từ ngày đầu tiên.”

Cô không nhắn lại nhiều, chỉ gửi một icon hình gấu ôm tim.

Nhưng thật ra, tối đó… cô nằm dài trên giường, ôm gối, nhìn trần nhà và nghĩ đến cái áo khoác anh hay cho mượn, cái bánh bao nóng anh hay đưa, và cả nụ cười làm cô vừa muốn né tránh, vừa muốn nhìn mãi không thôi.

Ngày thứ hai không gặp, cô đi dạo phố Tết cùng mẹ.

Dù đường đầy sắc màu, nhưng cô lại thấy thiếu một điểm gì đó—một ánh mắt quen, một tiếng gọi nhẹ giữa đám đông, một bóng dáng đạp xe song song.

Đi ngang tiệm sách cũ, cô dừng lại.

Không phải để mua sách.

Mà là vì… nơi đó lưu một kỷ niệm có anh.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ anh:

“Nơi anh ở đang mưa nhẹ. Có người bảo mưa xuân là đẹp, nhưng anh chỉ thấy… thiếu nắng.

Hay là… thiếu em.”

Cô che miệng cười.

“Nơi em thì nắng, nhưng cũng thấy thiếu mưa.

Hay là… thiếu anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-18-moi-ngay-xa-anh-em-deu-nho.html.]

Ngày thứ ba, Hạ Vy mở quyển nhật ký nhỏ.

Viết vội vài dòng:

“Ngày không có anh: Em vẫn sống.

Nhưng hình như… không đủ đầy.”

Chiều ngày thứ năm, anh gọi video. Cô ngồi trong sân nhà, mặc áo hoodie xám – cái anh từng chọn dù cô bảo “rộng quá rồi”.

“Vy, mai anh về.”

“Thật hả?”

“Ừ. Và anh có quà Tết.”

“Món gì?”

Anh cười bí hiểm.

“Là một lời hứa: Từ năm mới này…

Anh sẽ không để em phải nhớ anh nhiều như vậy nữa.”

Hạ Vy khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhẹ tựa gió xuân:

“Em không cần anh đừng để em nhớ.

Vì thật ra… em thích cái cảm giác nhớ anh.”

Chương 19: Mình Cùng Nhau Lớn Lên, Được Không Anh?

Sáng mùng bảy Tết, trường học mở cửa trở lại.

Cổng trường vẫn quen thuộc, tiếng trống vẫn vang lên như mọi năm, nhưng có một điều rất khác:

Hạ Vy đứng đợi ai đó.

Và anh đến – chiếc xe đạp cũ kỹ, áo sơ mi trắng và nụ cười khiến lòng cô như bị mặt trời xiên vào.

Tống Kỳ Phong dừng xe trước mặt cô, không nói gì, chỉ rút ra từ giỏ xe một túi giấy.

“Mở ra đi.” – Anh nói.

Cô ngập ngừng mở ra. Bên trong là một hộp nhạc gỗ nhỏ. Khi cô xoay nhẹ, bản nhạc “Canon in D” vang lên – dịu dàng như giọng nói anh trong những lần thì thầm bên tai.

Loading...