MÙA HOA RƠI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – Chương 15: Sáng Ấy, Anh Gọi Em Là Người Phụ Nữ Của Anh
Tác giả: Mr.Bin
Ánh nắng lùa qua tấm rèm trắng, rọi lên gương mặt người con gái đang cuộn mình trong lớp chăn mỏng. Hạ Vy mở mắt, cảm giác đầu tiên không phải là lạ lẫm, mà là… ấm áp.
Cô quay đầu sang bên.
Tống Kỳ Phong vẫn đang ngủ, một tay choàng qua eo cô, tay còn lại nắm hờ lấy cổ tay nhỏ bé của cô như sợ cô biến mất.
Gương mặt anh trong giấc ngủ nhẹ nhàng đến lạ – không còn sự sắc sảo, không còn khí chất tổng tài lạnh lùng… chỉ còn là người đàn ông vừa trải qua một đêm yêu thật sâu.
Cô rón rén bước xuống giường, mặc sơ mi anh treo trên ghế, rồi lặng lẽ đi vào bếp.
Lúc anh tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt là Hạ Vy đứng cạnh bếp, mái tóc buông xõa, áo sơ mi dài qua đùi, tay đảo nhẹ chảo trứng.
“Vợ ơi…” – Giọng anh trầm, khàn, mang theo chút ngái ngủ.
Cô giật mình quay lại:
“Anh… dậy rồi à?”
Anh đi tới từ phía sau, vòng tay ôm cô, đặt cằm lên vai cô như thể đã thân thuộc từ rất lâu.
“Anh có nói em đẹp chưa nhỉ?”
“Anh nói tối qua rồi.” – Cô đỏ mặt, trêu lại.
“Thì bây giờ anh đang nói lại. Sáng nay còn đẹp hơn… vì em đang ở nhà anh, mặc áo anh, nấu bữa sáng cho anh.” – Anh cúi hôn nhẹ sau tai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-hoa-roi-minh-yeu-nhau-nhe/chuong-15-sang-ay-anh-goi-em-la-nguoi-phu-nu-cua-anh.html.]
Bữa sáng chỉ có trứng, bánh mì và cà phê. Nhưng trong căn hộ ấy, tiếng cười vang lên đủ để gọi đó là hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, anh pha thêm một ly cà phê cho cô. Đặt ly xuống trước mặt cô, anh nói bằng giọng trầm thấp:
“Vy, từ hôm nay… anh muốn em quen với việc tỉnh dậy ở đây.”
Cô sững người, tim đập mạnh.
“Anh không cần em trả lời ngay. Nhưng nếu em cảm thấy đủ an toàn… thì hãy cứ về đây mỗi khi em muốn. Nhà này có anh. Và giờ có em nữa.”
Buổi trưa, họ rời khỏi căn hộ. Về lại thực tại công sở – nơi mọi thứ dường như vẫn bình thường, nhưng không còn như cũ.
Vừa bước vào văn phòng, Hạ Vy bắt gặp Lan Chi – người vừa từ phòng Phó tổng bước ra, tay cầm vài tài liệu.
Cô ta nhìn Vy một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt không che giấu sự săm soi.
“Trông chị có vẻ… rạng rỡ quá ha. Da đẹp, môi hồng… chẳng lẽ Đà Lạt có ‘dược liệu đặc biệt’ gì mà chị giấu không chia sẻ?”
Hạ Vy bình thản:
“Chắc là ngủ ngon thôi.”
Lan Chi mỉm cười, ánh nhìn đậm màu ẩn ý:
“Ngủ ở đâu cũng quan trọng mà, chị nhỉ?”
Hạ Vy không đáp. Nhưng lòng hơi lạnh.
Có lẽ… sóng gió đang bắt đầu.
Buổi chiều, một bức ảnh không rõ góc chụp được gửi đến mail phòng nhân sự – ảnh hai người đi cạnh nhau tại bãi xe, tay anh đặt hờ sau lưng cô. Không rõ mặt. Nhưng đủ để… khơi dậy nghi ngờ.