Sáng thứ hai đầu tuần, lớp Tiêu Hà mặt sân trường để chuẩn cho buổi lễ chào cờ. Vì tuần lớp cô trực nên lo sắp xếp bàn ghế, âm thanh.
- Trời ơi, nam nhân của 11B9 hết ? Xuống lẹ coi! – Tên lớp trưởng ngửa mặt lên lầu hai, hét lớn.
Phương Ny chỉnh khăn trải bàn trêu.
- Đàn bà con gái, hiền dịu chút .
- Anh mà hiền dịu cho tụi nó leo lên đầu hết ? – Cậu xéo xắt hùng hổ chạy lên lầu.
Đức Thành bê chồng ghế đến, tranh thủ nhiều chuyện.
- Biết gì ? Mẹ Hữu Thiên Tú Nghi và Thi Lan đình chỉ học một tuần , nhưng đây là thông tin nội bộ, còn lý do thông báo là nghỉ bệnh.
Trúc Quỳnh bĩu môi.
- Bị phạt như là quá nhẹ, chẳng thỏa đáng tí nào.
Tiêu Hà khoác vai cô bạn, mỉm .
- Không , đảm bảo Tú Nghi sẽ khổ sở với cái eo đau nhức cả tuần. Mình nhéo phát nào cũng dùng tuyệt kỹ cả đấy.
Phương Ny bật , giọng trêu chọc.
- Mà cũng nhờ thầy Quốc Hy cả đấy. Còn bảo thầy là ác thần nữa ?
- Ác thần giờ thành thiên thần . – Tiêu Hà nháy mắt.
Đức Thành định há miệng gì đó thì Hữu Thiên từ xa gọi.
- Đức Thành, hội trường đẩy loa với .
- Hừ, lớp là con trai chắc? – Cậu lầm bầm chạy .
Đức Thành rời bao lâu thì Long đại ca xộc tới, mặt đầy lo lắng.
- Anh em thương? Là tên nào dám đánh em? Nói , xử !
Tiêu Hà như thể sinh vật lạ, gạt tay , nghiêm mặt.
- Không mượn quan tâm, tự giải quyết .
- trán của em bầm kìa! Em đau lắm ? Đã khám ? – Hắn xoắn xuýt.
- Tôi , còn tránh là cho bệnh viện đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-76-co-vu-ke-lam-phien.html.]
Long đại ca xụ mặt, giọng ấm ức.
- Anh chỉ lo cho em thôi mà. Anh xứng, nhưng hứa sẽ vì em mà đổi! Thầy Quốc Hy cũng sẽ giúp xứng đáng cạnh em. Nên em đừng xua đuổi như nữa!
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Trong khi Phương Ny và Trúc Quỳnh tủm tỉm, thì Tiêu Hà nổi hết gai óc.
- Anh gì cơ? Sao liên quan đến thầy ?
Long đại ca hào hứng.
- Thầy bảo chỉ cần theo thầy học hành đàng hoàng, nhất định sẽ tiến bộ. Thầy còn , sẽ ngày em cảm động sự kiên trì và quyết tâm của !
Trên đầu Tiêu Hà lúc như mây đen bao phủ. Cô mới khen là thiên thần, nhưng giờ tiếp thêm động lực cho Long đại ca bám dính cô? Anh cô đang khổ sở thế nào ?
- là ác thần! – Tiêu Hà lầm bầm lưng bỏ .
- Em ? – Long đại ca định chạy theo.
Tiêu Hà phắt , ánh mắt sắc lạnh.
- Anh thử theo xem, tháo guốc phang ngay đấy!
Nói cô lạnh lùng bước , bỏ Long đại ca chôn chân tại chỗ.
Nhật Khánh tựa lưng cây cột gần đó, ánh mắt lặng lẽ dõi theo Tiêu Hà. Thấy cô vẫn với bạn bè như thường, mới khẽ thở phào.
Cũng may cô vẻ gì là quá buồn ảnh hưởng nặng nề, nhưng trong lòng vẫn còn áy náy vì những gì xảy .
Cậu đưa mắt quanh sân trường một lượt, dừng khi phát hiện Thanh Ngọc vẫn xuống. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, chần chừ thêm, bước lên cầu thang, hướng về lớp học.
Lớp học vắng vẻ, chỉ mỗi Thanh Ngọc đang ở bàn , ánh nắng sớm hắt qua cửa sổ khiến cô trong mong manh hơn bao giờ hết. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên.
- Nhật Khánh? Sao lên đây? – Giọng cô chút bất ngờ pha lẫn vui mừng.
Nhật Khánh cạnh bàn cô, thẳng đôi mắt trong veo , chần chừ một lúc hỏi.
- Hôm đó... chuyện của Tiêu Hà, gì ?
Thanh Ngọc cau mày, vẻ mặt hoang mang.
- Ý là ?
- Hôm đó Thi Lan bận việc với Tú Nghi nên nhờ chở về. Không lẽ hai họ định làm gì Tiêu Hà ?