Quốc Hy đó, cau mày cô với ánh mắt lạnh lùng.
- Em làm gì mà hoảng hốt ?
Cô gái mím môi, do dự vài giây quyết định thẳng.
- Thầy ơi! Ở bên đánh !
Quốc Hy theo hướng tay cô gái, nhanh chân bước đến.
Trong hoa viên, năm vẫn lộn xộn túm tụm , quần áo xộc xệch, chẳng ai nhường ai.
Chợt một giọng trầm thấp, đầy uy quyền vang lên.
- Các em đang làm cái gì ?
Hữu Thiên lúc mới vất vả lôi Tiêu Hà khỏi mớ hỗn độn, kéo cô sang một bên. Nhật Khánh vẫn đang bận cản Tú Nghi và Thi Lan, hai vẫn đang gào thét đòi sống mái với Tiêu Hà.
Thấy Quốc Hy mặt mày lạnh tanh, từng bước tiến đến, Tú Nghi và Thi Lan bỗng dưng run rẩy.
- Gì chứ? Không hôm nay chỉ tổ Sử họp ? Sao thầy còn ở đây? – Tú Nghi ôm cái eo Tiêu Hà nhéo đến bầm dập, lẩm bẩm.
- Chết tiệt! Còn tưởng canh giáo viên về hết mới chạy gây sự với . – Tiêu Hà cắn môi, thầm thì.
Chợt ánh mắt cô dừng nơi chiếc đồng hồ đeo tay của Hữu Thiên. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Nhanh như chớp, Tiêu Hà túm lấy tay Hữu Thiên, giọng gấp gáp.
- Cậu thả lỏng cổ tay !
- Hả? Sao cơ?
Hữu Thiên còn kịp hiểu chuyện gì, Tiêu Hà đập mạnh chiếc đồng hồ tay trán , nhắm nghiền mắt, mềm nhũn ngã lòng .
- Tiêu Hà! – Hữu Thiên hoảng hốt đỡ lấy cô, mặt mày tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-71-phan-xu-1.html.]
Quốc Hy bước đến nơi, đảo mắt quanh. Trước mắt là một bãi chiến trường sống động.
Tú Nghi bệt đất, tay ôm eo nhăn nhó. Thi Lan kế bên, đầu tóc rối bù, còn vài cành cây cắm đó chẳng khác gì tổ chim di động. Nhật Khánh gần đó, vẻ mặt bơ phờ đầy cam chịu.
Góc bên , Tiêu Hà đang vùi mặt n.g.ự.c Hữu Thiên, còn bạn thì mặt mày hoảng loạn.
Quốc Hy thở hắt một cái, quanh trầm giọng.
- Tất cả lên phòng giám thị với .
Trong phòng giám thị, Bảo Đăng khoanh tay tựa bàn, bất lực đám học trò đang bệt đất. Vì thầy giám thị tan làm nên giải quyết.
- Các em trình bày rõ ràng việc cho thầy. – Bảo Đăng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng giấu sự mệt mỏi.
- Là đánh em ! – Tú Nghi ôm eo, ánh mắt giận dữ sang Tiêu Hà.
Lúc , hiệu trưởng gấp gáp bước . Không sơ vin gọn gàng như thường ngày mà là áo thun và quần đùi. Ông vốn đang nghỉ ngơi ở nhà vì thấy mệt, mà tin đứa con gái quý hóa đánh , lật đật chạy lên trường.
- Chuyện gì đây? – Ông hỏi ngay khi bước , ánh mắt đảo qua từng học sinh.
Thấy ba, Tú Nghi liền òa , bộ dạng khổ sở như sắp ngất đến nơi.
- Ba ơi, con đau quá! Ba làm chủ cho con!
Nhìn dáng vẻ diễn sâu của cô , Hữu Thiên tức nổ đom đóm. là ăn cướp la làng mà.
- Thưa thầy, là gây sự với Tiêu Hà . – Hữu Thiên lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh.
- Không ! Là đánh . – Tú Nghi cố cãi, giọng the thé.
Hiệu trưởng vỗ nhẹ lưng con gái mấy cái, hiệu bình tĩnh sang Tiêu Hà. Nhìn cô cúi gằm mặt xuống đất, ông thoáng cau mày.
Tiêu Hà là học sinh ngoan, lòng giáo viên trong trường, điều ông rõ. đánh là con gái ông, ông thể tức giận.
- Em đánh Tú Nghi ? – Giọng ông trầm xuống.
Tiêu Hà từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn. Hiệu trưởng thoáng sững khi thấy trán cô một vết bầm lớn, còn vệt m.á.u khô.