Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 7: Tìm Việc Làm - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-19 13:58:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Quốc Hy bất chợt lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh. 

- Sao tự nhiên lại hỏi anh câu đó? – Quốc Vinh thoáng khựng lại, rồi mỉm cười.

- Chỉ là em nhớ lúc nhỏ, có lần anh nói muốn trở thành bác sĩ. – Quốc Hy tò mò.

Câu nói của em trai khiến Quốc Vinh lặng đi một chút. Đúng là hồi bé, anh đã từng ước mơ khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, chữa bệnh cứu người. 

Nhưng năm anh mười một tuổi, anh đã chứng kiến cảnh ba mình ngã bệnh vì làm việc quá sức, mẹ anh đã vô cùng lo lắng và suy sụp. 

Giây phút đó, anh đã hiểu rằng, bản thân sau này phải trở nên mạnh mẽ để gánh vác gia đình, chia sớt gánh nặng của ba, để mẹ không phải đau lòng thêm nữa.

Khi biết Quốc Hy muốn theo con đường giảng dạy, anh đã không ngăn cản, thậm chí còn bí mật giúp đỡ em trai. Vì anh thực sự hy vọng, ít nhất Quốc Hy có thể sống đúng với đam mê của mình, cũng coi như thay phần của anh, làm điều bản thân anh từng khao khát nhưng không thể thực hiện.    

Quốc Vinh bật cười, nâng ly rượu lên.

- Mơ ước đôi khi chỉ là chuyện của quá khứ thôi, em à.

- Nhưng nếu bây giờ anh vẫn muốn thì sao. – Quốc Hy nghiêm túc hỏi.

- Gì đây? Muốn rủ anh “tạo phản” cùng em sao? – Quốc Vinh bật cười, lắc đầu chậm rãi, như thể đang cân nhắc một điều gì đó xa xôi. 

Rồi anh hạ giọng. 

- Ước mơ lớn nhất của anh bây giờ, chính là ba mẹ và em được hạnh phúc, chỉ cần như vậy là anh mãn nguyện rồi.

Quốc Hy im lặng nhìn anh trai. Ánh đèn vàng hắt xuống bàn ăn, phản chiếu ánh rượu sóng sánh trong ly.

Quốc Vinh đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, khóe môi vương chút ý cười, nhưng ánh mắt lại lặng sâu như mặt nước hồ đêm.

Quốc Hy bỗng thấy lòng mình nhẹ hẫng. Anh chợt nhận ra, chính vì anh trai đã chọn đi con đường này, anh mới có cơ hội thực hiện ước mơ của mình mà không vướng bận điều gì.

Quốc Hy nâng ly rượu của mình lên, chạm nhẹ vào ly anh trai.

- Cảm ơn anh.

Quốc Vinh hơi khựng lại. Ánh mắt anh d.a.o động trong thoáng chốc, nhưng rồi lại trở nên dịu dàng. Anh mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nâng ly rượu lên cao hơn một chút rồi chạm vào ly của em trai.

Hai chiếc ly va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo giữa màn đêm tĩnh lặng.

Sáng hôm sau, Quốc Hy thức dậy với tinh thần thoải mái. Bước xuống phòng ăn, anh thấy Quốc Vinh đang ngồi vắt chân bên bàn, vừa uống trà vừa thảnh thơi lướt điện thoại.

- Anh còn tưởng em không dậy nổi chứ? Hôm qua, mới một chầu mà đã gục, sau này sao mà dạy dỗ tụi nhỏ được đây? – Quốc Vinh buông lời chọc ghẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-7-tim-viec-lam-1.html.]

Quốc Hy liếc anh trai một cái rồi thản nhiên ngồi xuống, rót lấy một tách trà.

- Xem ra anh trai của em có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ? Sáng sớm đã có thời gian trêu chọc em rồi.

Quốc Vinh nhún vai tỏ vẻ vô tội, nhưng khóe môi vẫn cong lên đầy ý cười. 

Bên cạnh, Thục Quyên dịu dàng đưa bát canh giải rượu cho Quốc Hy. Anh mỉm cười, nhận lấy chén canh từ tay mẹ.

Văn Thành lặng lẽ uống trà, không nói một lời nào. Ông vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn Quốc Hy bằng ánh mắt khó đoán. 

Không khí bữa sáng vẫn yên ắng, chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau lách cách.

Một lát sau, Văn Thành lên tiếng, giọng trầm trầm.

- Hôm nay con có kế hoạch gì không?

Quốc Hy đặt đũa xuống, chậm rãi đáp.

- Hôm nay con sẽ đi tìm trường để xin việc.

Văn Thành không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì.

Thục Quyên mỉm cười động viên con con trai.

- Cố gắng lên, nếu có gì khó khăn thì cứ nói với mẹ.

Quốc Hy nhìn mẹ, ánh mắt tràn đầy biết ơn.

- Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.

Văn Thành đột nhiên cất giọng, không nhanh không chậm.

- Nếu thấy khó quá thì giờ con thay đổi quyết định vẫn còn kịp.

Thục Quyên mỉm cười, nhìn ông.

- Ông này, chưa gì đã trù ẻo thằng bé rồi.

Quốc Vinh cũng góp lời, giọng mang chút hài hước.

- Đúng đó ba, có trường học nào lại nỡ từ chối một thầy giáo đẹp trai lại tài giỏi như em con chứ.

Quốc Hy bật cười, không đáp lại mà chỉ tiếp tục ăn. Bữa sáng cứ thế tiếp diễn trong sự bình yên hiếm hoi của gia đình họ.

Loading...