Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 5: Được Chấp Thuận - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-19 13:57:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn uống xong, hai anh em cùng nhau ra vườn tản bộ.

- Sao cơ? Em đã nói với ba về chuyện đó ư? – Quốc Vinh kinh ngạc nhìn Quốc Hy. – Không sao chứ? Có bị sứt mẻ chỗ nào không? Quay một vòng anh xem nào. 

- Không sao. Chưa bị đuổi ra khỏi nhà. – Quốc Hy dí dỏm đáp.

Quốc Vinh bật cười, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm. Anh nhìn Quốc Hy một lúc, rồi thở dài.

- Lúc trước anh cứ nghĩ em chỉ muốn làm trái ý ba thôi, nhưng không ngờ em lại quyết tâm như vậy.

Quốc Hy mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự kiên định.

- Đúng là ban đầu em chỉ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ba, nhưng sau đó em nhận ra mình thật sự yêu thích việc giảng dạy. Và em muốn trở thành một người có thể giúp người khác tìm được con đường của họ.

Quốc Vinh khẽ gật đầu. 

Chuyện Quốc Hy học song song hai chuyên ngành, anh đã tình cờ biết trong một lần sang nước ngoài công tác và tiện thể ghé thăm em trai. Nhưng anh không ngờ em trai mình thật sự muốn theo đuổi nó đến cùng.

Quốc Vinh nhìn em trai một lúc lâu, ánh mắt có chút phức tạp.

- Hy à, em thật sự không hối hận với lựa chọn này chứ?

Quốc Hy hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt anh trai.

- Không. Em chưa bao giờ chắc chắn về điều gì như bây giờ.

Quốc Vinh im lặng vài giây rồi gật đầu, ánh mắt dịu đi.

- Nếu em đã nói vậy, anh sẽ luôn ủng hộ em. Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần, vì ba sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này đâu.

Quốc Hy khẽ cười, ánh mắt đầy quyết tâm.

- Em biết. Nhưng lần này, em sẽ không lùi bước. Em không muốn sau này phải hối hận vì chưa từng thử sống theo cách mình muốn.

Quốc Vinh bật cười, vỗ vai em trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-5-duoc-chap-thuan-1.html.]

- Anh hy vọng em không nói mạnh miệng rồi sau đó lại chạy về tìm anh mà than thở.

- Nếu có thì anh cũng phải mở cửa đón em đấy! – Quốc Hy tinh nghịch đáp.

Hai anh em nhìn nhau, cùng bật cười thoải mái. Bên ngoài, ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi xuống khu vườn một màu vàng ấm áp. 

Tối hôm đó, sau khi dùng cơm tối, Quốc Hy chuẩn bị về phòng thì nghe tiếng ba gọi.

- Vào thư phòng, ba có chuyện muốn nói.

Quốc Hy hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đi theo. 

Trong thư phòng, Văn Thành đứng trước giá sách, quay lưng về phía con trai. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng.

- Ba đồng ý cho con theo đuổi đam mê của mình. Nhưng ba nói trước, ba sẽ không chu cấp cho con bất kỳ một đồng nào. Tự con muốn làm gì thì làm.

Quốc Hy ngẩng lên nhìn ba, thoáng sững sờ. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc tranh cãi hoặc ít nhất là một sự phản đối mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại nghe được những lời này. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả - vừa nhẹ nhỏm, vừa xúc động.

- Cảm ơn ba. – Anh cúi đầu thật sâu.

Văn Thành vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng mắt ông thoáng qua một tia phức tạp. 

“Giá mà khi nghe mình bảo vào công ty làm, nó cũng vui mừng như vậy thì đỡ biết mấy”, ông thầm nghĩ.

Văn Thành khoanh tay trước ngực, giọng trầm thấp.

- Đừng vội mừng, mọi thứ sẽ không đơn giản như con nghĩ đâu.

Quốc Hy nhìn thẳng vào mắt ba, ánh mắt kiên định.

- Con hiểu, con sẽ cố gắng hết sức.

Văn Thành không nói gì nữa, chỉ phất tay ra hiệu cho anh rời đi. 

Quốc Hy cúi đầu chào ba rồi chậm rãi bước ra khỏi thư phòng.

Loading...