Sáng hôm , bầu trời là một mảng trong vắt. Tiêu Hà đến công viên sớm hơn giờ hẹn. Trên tay cô là một túi bánh nhỏ, vài món đồ chơi cho chú chó con. Cô băng ghế gần gốc cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải nhẹ xuống vai áo.
Tay cô mân mê túi bánh, mắt dõi về lối công viên. Và ... cô thấy .
Nhật Khánh xuất hiện ở phía xa, dáng vẻ cao gầy vẫn nhẹ nhàng như khi, ánh mắt dịu dàng đang về phía cô. Tiêu Hà mừng rỡ bật dậy, tay giơ lên vẫy gọi.
kịp bước đến gần thì điện thoại reo lên. Cậu cúi màn hình. Là Thanh Ngọc.
- Nhật Khánh , hôm nay rảnh ? Mình đang định chọn váy cho ngày sinh nhật. ba bận hết , chẳng ai cùng cả... – Giọng qua điện thoại dịu dàng như nước.
Cậu ngập ngừng. Ánh mắt liếc về phía Tiêu Hà, cô vẫn đó, tay buông hờ, ánh mắt trông đợi kịp thu .
- Được . Mình đưa .
Nhật Khánh hạ tay xuống, bước về phía cô nữa. Chỉ lướt tìm Tiêu Hà, bấm gọi.
Tiêu Hà tiếng chuông reo, bất ngờ khi tên gọi là đang ở cách cô chỉ hơn mười bước.
- Xin nhé. Mình... việc đột xuất. Đành hẹn khi khác .
Cơn gió thoảng qua khe lá. Trên cành cây gần đó, một chú chim nhỏ giật bay vút .
- Ừ... . – Tiêu Hà mỉm , giọng cô nhẹ đến mức gió cũng chẳng níu .
Cô lặng lẽ theo bóng lưng , từng bước, từng bước xa dần như một thước phim chậm. Ánh nắng lúc nãy vẫn còn vàng ruộm nay vụn vỡ trong mắt cô.
Một giọt nước mắt rơi xuống, kịp ngăn, chạm mặt đất vỡ tan. Cô lặng lẽ xuống, tay siết chặt dây treo điện thoại tặng, mắt hướng về chú chó con đang ngơ ngác bên khóm hoa.
Có lẽ từ lâu, cô vẫn luôn bên , còn trái tim mãi ở bên . Giữa cô và chỉ là vài bước chân, mà là một bức tường. Là sự thật đau lòng rằng, trong thế giới của ... cô luôn là đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-141-gan-ngay-truoc-mat-nhung-xa-tan-chan-troi.html.]
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi hãy truyện ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Tiêu Hà nán công viên cùng chú chó một lúc lững thững rời . Hôm nay ba cô đều tiệc, nên cô sẽ ăn ở ngoài cho tiện. Nghĩ tới quán chị Huyền gần đó, cô liền ghé .
Quán vắng. Tiêu Hà gọi một đĩa mì xào. Ăn xong, chẳng đợi ai nhắc, cô tự giác mang bát đũa quầy rửa. Chị Huyền quầy, lau đĩa bật .
- Trời đất, để đó lát chị rửa cho?
- Em thấy chị bận quá, giúp gì thì giúp thôi ạ.
- Biết hồi đó chị đẻ đứa con gái như em cho , ngoan dễ thương. – Chị trêu, bất chợt liếc cửa sổ. – Ủa, hồi nãy trời còn trong veo mà giờ kéo mây đen kìa.
Tiêu Hà ngước theo, lòng thoáng lo âu. Một ý nghĩ vụt qua khiến cô chồm tới.
- Chị cây dù nào ạ?
- Có… nhưng to và nặng lắm, chị tính bỏ mà rảnh.
Chị Huyền cúi xuống lôi cây dù cán gỗ màu đen cũ kỹ, đưa cho cô. Tiêu Hà đón lấy ngập ngừng.
- Chị cuộn dây nào ?
- Có, nhưng để làm gì?
- Em… em dựng mái che tạm cho chú chó nhỏ ngoài công viên. Em sợ lát mưa to nó ướt.
- Trời đất… - Chị Huyền lắc đầu, đưa cuộn dây cho cô, dặn thêm. – Cẩn thận kẻo dính mưa đấy.
Tiêu Hà cảm ơn vội vã lao cửa. Dáng nhỏ nhắn ôm cây dù to sụ, dần khuất nền trời xám xịt. Cô hề rằng, trong chiếc ô tô đen đỗ bên đường, một đàn ông đang lặng lẽ dõi theo.