Tiêu Hà nhận sự đổi trong ánh mắt , tiếp tục công việc. chỉ một lát , cơn buồn ngủ kéo tới dữ dội hơn. Cô ngáp liên tục, nước mắt trào khiến chữ nghĩa mờ nhòe. Mí mắt nặng trĩu, tay buông lỏng dần, …
Đầu cô nghiêng qua, tựa nhẹ vai Nhật Khánh.
Cậu giật , đơ . Hơi thở như chặn . Tiêu Hà vẫn thở đều, chìm trong giấc ngủ chập chờn. Nhìn cô gái đang say giấc bên cạnh, một lọn tóc rơi mặt cô khiến Nhật Khánh kiềm , đưa tay lên định vén .
- Thầy đây. Tài liệu thầy gửi, để ở trong . – Một giọng vang lên khiến Nhật Khánh giật .
Cửa phòng mở , Bảo Đăng và Quốc Hy bước . Nhật Khánh hoảng hốt bật dậy, theo phản xạ cúi chào khiến Tiêu Hà theo đà nghiêng hẳn sang phía ngược , sắp trượt khỏi ghế.
- Cẩn thận! – Hai giọng nam gần như vang lên cùng lúc.
Trong tích tắc, Quốc Hy kịp bước tới, đỡ lấy cô khi cô ngã xuống đất.
Tiêu Hà lờ mờ mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập mắt là gương mặt điển trai hảo của Quốc Hy ở cách gần. Còn kịp định thần là mơ thật thì cô cảm giác tay đang đặt ngay n.g.ự.c .
- Thầy... thầy ơi, em cố ý, em gì hết! – Tiêu Hà hoảng loạn, lùi , lắc đầu như giật điện.
Nhật Khánh cạnh khẽ nhíu mày, đầy áy náy. Cậu chính vì hành động hấp tấp của mà khiến cô rơi tình cảnh trớ trêu .
Bảo Đăng bật ha hả.
- Giờ thầy mới em bệnh mộng du đấy, nhưng mộng du thế thì lời quá còn gì!
- Thầy! - Tiêu Hà trừng mắt, hổ tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-140-ngu-quen.html.]
Quốc Hy hắng giọng, lấy bình tĩnh. Anh nhẹ cúi đầu, cầm lấy xấp tài liệu.
- Không . – Rồi sang Bảo Đăng. – Tôi về .
Tiêu Hà theo bóng , dở dở . Thế quái nào mà cô mới nhắm mắt, tỉnh dậy thành kẻ sàm sỡ thầy giáo kìa?
Tiêu Hà lặng lẽ rời khỏi phòng đoàn. Bước chân chậm rãi đưa cô qua dãy hành lang vắng, lòng vẫn rối bời vì chuyện xảy lúc nãy. Cô thể gọi tên chính xác cảm xúc là gì – hổ, lo lắng đơn thuần chỉ là bối rối, nhưng cô rõ, lúc , điều duy nhất cô là hóa vô hình trong mắt thầy Quốc Hy.
Nhật Khánh bước cô mấy bước, thi thoảng liếc . Cậu chẳng dám mở lời, nhưng ánh mắt do dự và áy náy thì vẫn âm thầm đuổi theo bóng lưng nhỏ bé .
- Tiêu Hà! – Nhật Khánh lấy hết can đảm gọi với theo, rút ngắn cách giữa cả hai.
- Ừ, ? – Cô đầu.
- Mình... định hỏi ngày mai công viên thăm chó con ?
Tiêu Hà khựng một chút, mỉm . Dù trong lòng vẫn còn gợn nhẹ chuyện khi nãy, nhưng chỉ cần nghĩ đến chú chó nhỏ ngoe nguẩy đuôi, và cả con trai mặt , trái tim cô dường như dịu phần nào.
- Có chứ. Khoảng chín giờ ?
- Được, mai gặp nhé.
Tiêu Hà gật đầu. Cả hai cùng sóng bước nhà xe, màu nắng vàng ươm phủ lên đôi vai hai .