Minh Quân đứng dậy, khoanh tay tự hào.
- Lớp anh có thằng bạn nhà làm giày dép. Anh đặc biệt đặt hàng thiết kế riêng cho em đấy.
Tiêu Hà hí hửng ngắm nghía đôi giày, mắt chăm chú nhìn họa tiết được in một bên. Nhưng chỉ vài giây sau, cô liền nhíu mày.
- Khoan... sao lại là hình cây nấm?
- Vì em là nấm lùn mà! – Minh Quân khoái chí cười lớn.
- Anh nói gì?
Tiêu Hà trừng mắt nhìn anh. Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô còn phát hiện thêm một chi tiết khác.
- Hình như cái đế giày này hơi cao thì phải?
Minh Quân vỗ vai cô, giọng đầy trịnh trọng.
- Bởi vì nó là giày độn. Anh nghe nói em gái anh đã trở thành hoa khôi của trường, nên đặc biệt chọn đôi giày này để phòng trường hợp em bị gọi là “hoa khôi nấm lùn” đấy.
Khóe môi Tiêu Hà giật giật. Nụ cười dần trở nên nguy hiểm.
- Minh Quân! Hôm nay em phải g.i.ế.c anh!
Hai anh em rượt đuổi nhau xuống cầu thang. Lúc chạy vào nhà bếp, Minh Quân liền nấp sau lưng mẹ, còn lè lưỡi trêu Tiêu Hà.
- Hai cái đứa này, lớn rồi mà cứ như con nít vậy. – Tú Loan mỉm cười bất lực, nhìn hai đứa con của mình.
- Là anh ấy gây sự trước đấy chứ! Sinh viên năm hai rồi mà chẳng trưởng thành tí nào. – Tiêu Hà bĩu môi, giận dỗi.
- Được rồi, con mau đi thay đồ rồi xuống ăn cơm. Chị hai có mua tôm lớn cho con này. – Tú Loan cười dịu dàng.
- Chị hai hôm nay cũng về ạ. – Đôi mắt Tiêu Hà sáng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-14-tinh-than-2.html.]
- Không, chị ấy đi công tác cùng sếp rồi. Là anh trai em cực khổ vượt đường xá xa xôi mang về cho em đấy. Còn không mau cảm ơn anh đi. – Minh Quân vừa nói vừa lấy một quả táo trên bàn, cắn một miếng ra vẻ tận hưởng.
- Con đi nhắn tin cảm ơn chị hai đây.
Tiêu Hà mỉm cười nói với mẹ rồi chạy nhanh lên lầu, không để ý đến anh trai.
Thấy em gái phớt lờ mình, Minh Quân tức đến nghẹn ngào. Còn Tú Loan khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Lâm, Thục Quyên hăng hái lôi hai cậu con trai của mình vào xe, bắt họ hộ tống bà đến trung tâm mua sắm.
- Quốc Hy à, chiếc áo sơ mi này đẹp đấy. Con vào thử cho mẹ xem nào. – Thục Quyên hồ hởi giơ một chiếc áo sơ mi lên.
Quốc Hy nhìn sang Quốc Vinh, hai tay đang xách túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt đầy cam chịu.
- Mẹ à, áo sơ mi nam ở trung tâm này sắp bị mẹ gom hết rồi đấy. – Quốc Vinh thở dài, than vãn.
- Phải đó mẹ, con đi dạy học chứ không phải đi biểu diễn thời trang đâu. – Quốc Hy nhìn mẹ, cười đau khổ.
- Thêm cái này nữa thôi, nó thật sự rất hợp với con đấy. – Thục Quyên không để ý đến lời phản đối, vẫn hăng say chọn đồ.
Sau khi bị mẹ đẩy vào phòng thử đồ thêm ba lần nữa, Quốc Hy đành chấp nhận số phận. Khi anh bước ra, Quốc Vinh nhìn em trai mà không nhịn được cười.
- Nhìn em kìa, đẹp trai thế này mà không làm người mẫu thì phí quá.
- Hay là đổi nghề luôn nhỉ? – Quốc Hy nhún vai, cười khổ.
Sau khi thanh toán xong, còn chưa kịp thở, cả hai lại bị kéo sang khu nội thất. Quốc Hy ngơ ngác nhìn chiếc giường cỡ lớn trước mặt.
- Mẹ thấy cái giường này ổn đấy, vừa rộng vừa êm. – Thục Quyên gật gù.
- Mẹ à, căn nhà con thuê chắc không đủ chỗ để kê nó đâu. – Quốc Hy lắc đầu từ chối.
- Vậy thì thuê căn khác rộng hơn. – Bà hào hứng đề nghị.