Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 133: Dọa Sợ

Cập nhật lúc: 2025-09-11 05:46:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong. Gia Hưng  nép ở một góc, cau ba cô gái  khúc khích bên kệ móc khóa và thú bông. Tiếng vui vẻ của họ như cái tát thứ hai . Sao họ vẫn tâm trạng dạo chơi trong khi trở thành trò ?

Càng nghĩ, Gia Hưng càng uất ức. Tất cả là do Tiêu Hà, khiến vô duyên vô cớ hứng trọn cái tát từ bà cô

- Còn đau ? Để gọi Tiêu Hà đến xoa má cho nhé? – Tên bạn  choàng vai, cợt.

Gia Hưng đáp, liếc xéo một cái như thể xẻ đôi thằng bạn.

- Đừng thế chứ. Hay… để giúp lấy danh dự nhé? – Hắn nham hiểm, ánh mắt hướng về phía ba cô gái.

Ngay đó, nhẹ nhàng tiến gần các cô, lấy từ trong túi một con chuột giả làm khá giống thật. Hắn cúi , âm thầm đặt con chuột ngay cạnh chân Tiêu Hà lùi vài bước, gọi lớn.

- Các em ơi! Bên đây thứ thú vị lắm !

Các cô theo phản xạ. Chưa kịp hiểu đang gì, ánh mắt cả ba gần như cùng lúc dừng nơi vật màu đen xám chân.

- Á á aaa!

Tiêu Hà và Trúc Quỳnh hét toáng lên. Như một phản xạ bản năng, Trúc Quỳnh lập tức phi về phía Gia Hưng lúc đang vội vàng chạy định làm hùng. kịp dang tay thì cả Trúc Quỳnh đu lên như gấu Koala, hai chân quặp chặt lấy hông khiến cả hai chao đảo suýt ngã.

Trong khi đó, Tiêu Hà hoảng loạn lùi . Chân vấp trúng kệ sách lưng, mất đà, cô theo phản xạ quàng tay ôm chặt lấy phía như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Hương bạc hà dịu nhẹ thoảng qua khiến cô bất giác nhớ tới một bóng hình quen thuộc. 

Quốc Hy thoáng sững , nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Ánh mắt dịu khi thấy cô học trò đang run rẩy trong lòng .

Bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai cô, cất giọng trấn an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-133-doa-so.html.]

- Không , đồ giả thôi.

Tiêu Hà từ từ buông tay, ngẩng đầu lên tiếng. Đôi mắt còn vương nước mở to đầy kinh ngạc.

- Là… là thầy ?

Tên bạn Gia Hưng lúc nhịn nữa, cúi xuống nhặt con chuột giơ lên lắc lắc đầy đắc ý.

Tiêu Hà thấy con chuột, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ánh mắt chợt tối sầm như kéo về miền ký ức nào đó. Cô loạng choạng, suýt ngã thêm nữa nếu Quốc Hy nhanh tay đỡ kịp.

- Em ? – Giọng thấp hẳn, cô đầy lo lắng.

- Cậu chứ? – Phương Ny cũng chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay cô.

- Không chợt nhớ ở nhà còn việc. Mình về đây. 

Nói , cô rút tay khỏi tay bạn, bỏ , bước chân lảo đảo như rõ đường.

- Tiêu Hà... 

Phương Ny gọi với theo, nhưng cô dừng .

- Để xem em . – Quốc Hy lên tiếng ngay khi Phương Ny định chạy theo. Ánh mắt dõi theo bóng dáng Tiêu Hà, nhanh chóng rảo bước đuổi theo.

Phía ngoài hành lang, Tiêu Hà bấu víu vách tường, cố lê đôi chân nặng nề về phía thang máy. Mọi thứ mắt mờ nhòe vì màn nước mắt và cơn choáng đang dâng lên từng đợt.

Những tiếng bước chân, tiếng xung quanh trở nên xa xăm như vọng từ nơi nào khác. Tim cô đập dồn dập, khí trong phổi như rút cạn.

Cô cố hít một thật sâu nhưng nỗ lực đều bất lực. Như thể một bàn tay vô hình đang siết chặt lồng ngực.

Loading...