Rời khỏi trường, Tiêu Hà về ngay mà ghé công viên gần nhà. Gió chiều thổi mát rượi, xua bớt cái oi ả còn sót ngày thi căng thẳng.
Cô lững thững bước con đường lát đá, hít một thật sâu, cảm nhận khí trong lành tràn lồng ngực, dễ chịu đến mức tưởng như mệt mỏi đều tan biến.
Khi ngang qua bãi cỏ, ánh mắt cô chợt dừng khi thấy Nhật Khánh – vẫn trong bộ đồng phục học sinh – đang xổm đất, vụng về gép mấy tấm gỗ nhỏ thành một cái nhà đơn sơ. Bên cạnh là một chú chó con lông vàng, đang cụp tai ngoan ngoãn theo, ánh mắt đầy tin tưởng.
Tiêu Hà mỉm , bước gần, nhẹ nhàng gọi.
- Nhật Khánh! Sao ở đây?
Nghe tiếng gọi, Nhật Khánh ngẩng lên. Ánh nắng chiều phản chiếu lên gương mặt , khiến vẻ thư sinh càng thêm trong trẻo.
- À, ngang thấy nó tội quá, nên định dựng cho nó một chỗ trú tạm.
Tiêu Hà chú chó con, ánh mắt dịu , sang Nhật Khánh, giọng giấu vẻ xúc động.
- Cậu thật bụng.
Nhật Khánh khẽ, đoạn ngẩng đầu hỏi cô.
- Còn ? Sao về nhà mà lang thang ở đây?
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Tiêu Hà nhún vai.
- Mình hít thở chút khí trời cho đỡ nặng đầu… Mà thi ?
- Cũng tạm . – Nhật Khánh gật nhẹ. – Còn ?
- Mình… chắc cũng . – Tiêu Hà , ánh mắt ánh lên vẻ nhẹ nhõm.
Cô xuống cạnh Nhật Khánh, đưa tay vuốt ve chú chó con, hỏi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-119-cun-con.html.]
- Cậu định nuôi nó ?
Nhật Khánh lắc đầu, nụ thoáng vẻ bất đắc dĩ.
- Mẹ thích chó mèo. Tạm thời dựng nhà cho nó ở công viên, rảnh thì ghé cho ăn.
Tiêu Hà gật đầu, mắt sáng lên.
- Vậy giúp một tay nhé?
Nhật Khánh cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
- Vậy thì quá. Từ giờ tụi cùng chăm nó nhé?
Hai chữ “tụi ” thốt từ miệng , khiến Tiêu Hà bất giác thấy tim mềm nhũn, lòng trào dâng một niềm vui khó tả.
- Dĩ nhiên ! – Cô hăng hái gật đầu.
Loay hoay một hồi, cả hai cũng dựng xong ngôi nhà nhỏ. Thấy gần đó mớ rơm khô, Tiêu Hà liền gom đến, lót phía cho ấm. Nhật Khánh cho chú chó uống nước xong, thấy Tiêu Hà đang lúi húi làm việc, mái tóc đen mềm khẽ bay trong gió.
Cậu mỉm . Nhận giữa và Tiêu Hà hóa nhiều đểm chung như . Từ tính cách cho đến sở thích âm nhạc, đều đồng điệu.
Mải suy nghĩ, Nhật Khánh Tiêu Hà xuống bên cạnh từ lúc nào. Chỉ đến khi cô gọi, mới sực tỉnh.
- Mình lót rơm cho em . Đêm xuống sẽ đỡ lạnh hơn. – Tiêu Hà hí hửng khoe.
Nhật Khánh gật nhẹ, ánh mắt vô thức lướt qua mái tóc cô – nơi cọng rơm nhỏ vắt ngang. Cậu bật khẽ, đưa tay gỡ xuống.
Bị hành động của làm cho bất ngờ, Tiêu Hà gần như nín thở, trái tim tự chủ mà đập loạn.
- Phụ kiện cài tóc mới ? – Nhật Khánh đùa, đưa cọng rơm lên mặt cô.
Tiêu Hà đỏ mặt, vội ngại ngùng.
- Ừ thì... thành mốt đấy.