Anh yên vài giây, như đang tự điều chỉnh cảm xúc, trở bàn. Anh sững khi thấy cô học trò biến mất, chỉ còn túi xách và tập vở bàn.
Anh đảo mắt một vòng, bước nhanh đến quầy, hỏi nhân viên:
- Xin , cô thấy cô gái cùng ?
Cô nhân viên chần chừ giây lát, đáp.
- À, lúc nãy thấy cô bé ngoài cửa kính một lúc, đột nhiên hốt hoảng chạy .
- Cô em hướng nào ?
- Tôi chắc, nhưng hình như chạy về hướng đó.
Quốc Hy theo hướng tay cô, gật đầu.
- Cảm ơn cô.
Anh rút ví trả tiền bàn thu dọn đồ đạc. Sau khi cho tất cả xe, gấp gáp đuổi theo. Anh nghĩ Tiêu Hà chỉ đơn giản là bỏ chơi chạy nhảy linh tinh, mà linh cảm mách bảo chuyện gì đó .
Anh lấy điện thoại, nhấn gọi Bảo Đăng.
- Gọi chuyện gì? Đừng là thầy nhớ đấy nhé? – Giọng Bảo Đăng vang lên pha chút hài hước.
- Thầy của Tiêu Hà ? – Quốc Hy hỏi nhanh.
- Có… mà thầy hỏi làm gì?
- Gửi cho , cần liên lạc với em . – Giọng trầm xuống, xen lẫn sự căng thẳng khó giấu.
- Rồi , gửi ngay. – Bảo Đăng đáp.
Quốc Hy cúp máy, đảo mắt tìm kiếm dọc con đường. Trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ, nhưng mãnh liệt đến nghẹt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-111-my-nhan-la-anh-hung.html.]
Lúc , tại một con hẻm vắng, ba tên côn đồ đang vây quanh Long đại ca và một cô gái lạ mặt.
- Khôn hồn thì mau biến , tao cho chúng mày mềm đấy! – Long đại ca quát, cố gồng lên giữ vẻ hùng hổ, dù tay chân bắt đầu run nhẹ.
Ba tên phá lên, một tên nhăn mặt làm bộ sợ hãi.
- Ôi, tao sợ quá cơ! Muốn làm hùng cứu mỹ nhân chứ gì? Vậy tụi tao cho mày toại nguyện.
Long đại ca kịp phản ứng, chúng lôi đấm đá túi bụi. Cô gái hoảng hốt lao tới can ngăn.
- Đừng đánh nữa! Xin các ... làm ơn dừng ! – Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt lã chã.
kéo ai thì cô một tên hất mạnh, ngã sõng soài xuống đất.
lúc đó, một quả bóng cũ từ bay vèo tới, đập thẳng lưng tên cầm đầu với lực mạnh đến nỗi khiến ngã nhào xuống đất.
- Trời ơi, ? – Hai tên đàn em hoảng hốt nhào tới.
Long đại ca nhăn nhó ngẩng đầu lên, mắt mở to đầy sửng sốt khi thấy đá quả bóng đó ai khác là nàng thơ trong lòng .
- Tiêu Hà! – Hắn gọi khẽ, mắt long lanh như thể thấy thiên sứ giáng trần.
Tiêu Hà chạy đỡ cô gái dậy, hỏi han.
- Chị chứ?
Cô gái lau nước mắt gật đầu. Long đại ca vội túm lấy tay Tiêu Hà, giọng gấp gáp.
- Em mau chạy ! Ở đây nguy hiểm lắm!
Tiêu Hà cau mày, định hỏi chuyện gì đang xảy thì tên cầm đầu lồm cồm bò dậy, gào lên.
- Thằng khốn nào đánh tao hả?