Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 1: Hướng Đi Cho Tương Lai - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-19 13:55:44
Lượt xem: 2

Cánh cổng lớn từ từ mở ra, chiếc xe hơi sang trọng lướt nhẹ vào sân, ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên lớp sơn bóng loáng. Trong khuôn viên rộng lớn, hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng trải dài dọc lối đi làm toát lên vẻ uy nghi và bề thế của gia đình họ Lâm.

Người quản gia đứng tuổi, mái tóc điểm bạc nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn, vội tiến lại gần. Ông mở cửa xe, cúi nhẹ người với vẻ kính cẩn.

- Chào cậu chủ.

Quốc Hy bước xuống xe, bộ vest đen tuy đơn giản nhưng tôn lên thân hình cao ráo và phong thái trầm ổn của anh. Khuôn mặt điển trai với đường nét sắc sảo, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó khó đoán. Dưới ánh chiều tà, làn da trắng càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh.

Người quản gia mỉm cười.

- Ông chủ đang đợi cậu trong thư phòng.

Quốc Hy khẽ gật đầu, sải bước vào biệt thự. 

Không gian bên trong toát lên vẻ sang trọng nhưng không quá xa hoa, từng món đồ nội thất đều thể hiện sự tinh tế và đẳng cấp. 

Anh bước chậm rãi qua hành lang dài, rồi dừng trước cửa thư phòng.

Bên trong, Văn Thành đã ngồi sẵn trên ghế, ánh mắt sắc bén liếc nhìn con trai khi cánh cửa được mở ra. 

Trên chiếc ghế xoay được làm bằng da cao cấp, Văn Thành khoát trên mình bộ vest màu xám tro được cắt may tỉ mỉ. 

Ở tuổi ngũ tuần, ông vẫn giữ được dáng vẻ phong độ với mái tóc hoa râm gọn gàng, gương mặt toát lên sự nghiêm nghị. Đôi mắt sắc sảo sau cặp kính mỏng như nhìn thấu mọi suy nghĩ của đối phương, khiến người khác khó lòng che giấu điều gì.

Quốc Hy bước vào, Văn Thành không vội lên tiếng. Ông chỉ nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống. Tiếng tách trà va chạm với mặt bàn khiến khoảng lặng trong không gian thêm nặng nề.

- Con về rồi. – Văn Thành chậm rãi cất lời, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-1-huong-di-cho-tuong-lai-1.html.]

- Vâng, con vừa xong thủ tục ở trường. – Quốc Hy đáp gọn, giọng điệu lễ phép nhưng không quá thân mật.

- Vậy từ tuần sau, con có thể bắt đầu làm việc ở công ty. Phòng nhân sự đã sắp xếp xong mọi thứ cho con rồi.

Câu nói của ông như một mệnh lệnh đã được định sẵn, không để lại khoảng trống cho sự phản đối. 

Quốc Hy khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

- Ba, con nhớ là mình đã nói rõ với ba từ trước. Con không muốn làm việc ở công ty.

Tách trà trong tay Văn Thành khựng lại giữa không trung. Ông ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào con trai mình.

- Quốc Hy, con đang đùa với ba sao?

- Con nghiêm túc, thưa ba. Con muốn theo đuổi nghề giáo, không phải là kinh doanh.

- Nghề giáo? – Văn Thành nhếch môi cười nhạt. – Con là con trai của gia đình này, là một trong hai người kế thừa của tập đoàn. Con nghĩ ba sẽ để con đi làm giáo viên lương tháng ba cọc ba đồng, sống cuộc đời bình thường đó sao?

Quốc Hy nắm chặt bàn tay, cố giữ bình tĩnh.

- Con biết, thưa ba. Nhưng con không có đam mê với kinh doanh. Nếu ép con phải làm, con sẽ không thể toàn tâm toàn ý được.

Văn Thành bật cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến mức đáng sợ.

- Đam mê? Con tưởng ai cũng có quyền lựa chọn theo đuổi đam mê của mình sao? Đam mê không nuôi sống được con, càng không giữ vững được tập đoàn này.

- Vậy ba muốn con phải sống một cuộc đời mà con ghét bỏ chỉ vì trách nhiệm sao? – Quốc Hy đứng thẳng người, ánh mắt kiên định đối diện với ánh mắt uy quyền của Văn Thành.

Loading...