11
Có tiền , thêm thành tích thi đậu Nhất Trung, thị trấn đặc biệt cấp cho một khoản học bổng.
Chân của Tiểu Hạo chữa khỏi, nghỉ ngơi hai tháng là thể xuống đất .
Đó đúng là một điều may mắn to lớn.
thành tích của em đủ để học tiếp trung học, nên tự tìm một trường nghề, học kỹ thuật về ô tô.
Em ước mơ của là chế tạo chiếc xe nhất.
Để học cần cõng em nữa.
Còn thể chở và Kiều Tố Mai du lịch, ngắm biển.
Sau khi Nhất Trung ở huyện, mới hiểu lời hứa với Kiều Tố Mai – trong top 200 khối – khó khăn đến mức nào.
Trước khi lên cấp ba, từng học thêm, từng thi đấu học thuật, thậm chí sách tham khảo cũng chỉ là cùng bàn góp tiền mua chung một quyển.
Kỳ thi tháng đầu tiên, hạng 489, còn tụt 20 bậc so với lúc mới nhập học.
Lúc mới hiểu, nỗ lực nghĩa là chắc chắn sẽ đạt tất cả.
Trong lòng buồn đến mức .
khi về nhà, Kiều Tố Mai bảng điểm nổi giận như tưởng.
Bà nhét tay tờ hai trăm nhàu nát:
“Chim vụng thì bay sớm, ? Con cố gắng hơn mới .
Số tiền con cầm lấy, mua thêm tài liệu .”
“Đọc sách cứ học vẹt là ích, linh hoạt, rút cái mới từ cái học.”
Kiều Tố Mai còn , bệnh của cô em gái cùng cha khác chữa khỏi.
Nghe cuối cùng vẫn là nhà ngoại của vợ mới cha bỏ tiền, tiêu một tiền lớn mới chữa xong.
Sau khi Kiều Tố Mai lừa mất một khoản lớn, cha đòi , còn đóng đinh cái cột đạo đức của dư luận.
Thế là ông sang huênh hoang khắp nơi:
“Cũng chỉ tao thôi, thử hỏi nhà nào chịu bỏ tiền cho nó học chứ!”
Khi thi tháng đầu tiên chỉ kết quả như , ông còn lái xe đến tận trường tìm .
Chỉ tay mặt mà mắng:
“Tiền đều đổ sông đổ biển hết ! Đồ vô dụng, sinh mày ích gì chứ?”
“Không bằng ngoan ngoãn lấy chồng cho !”
Tôi bình thản ông , hất mạnh tay ông :
“Ông tính là gì của ?”
Ông tức giận gào lên:
“Tao là cha mày! Mày còn dám cãi !”
“Tính là cái thá gì mà dám chỉ tay mặt mắng?
Ông quản nổi cái của , từ nhỏ đến lớn ngày nào ông từng lo cho ?
Hết ngoại tình cờ bạc, vợ mới của ông cũng mù mắt mới coi trọng loại như ông.
Tôi cho ông , thành tích của hề nửa xu liên quan đến ông.
Cút xa bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Tôi hề chút sợ hãi nào.
Đây là đầu tiên chống ông .
Cha tức đến mức mặt đen sì như đáy nồi:
“Được, tao cứ chờ xem cái đồ đội sổ như mày sẽ sống thế nào.
Đến lúc đó đừng mà quỳ gối cầu xin tao!”
12
Kể từ hôm đó, bắt đầu dồn sức ép hết thời gian ngủ và ăn.
Tôi chứng minh bản , thua kém bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-dong-am-ap/chuong-5.html.]
Tôi còn học cách tiết kiệm tiền.
Nhà dư giả, tự dành dụm để mua sách tham khảo, tập đề.
Ở căn-tin tầng một quầy bán đồ chay:
– Bữa sáng một cái bánh bao trắng 5 hào.
– Bữa trưa một cái bánh bao thêm món chay là 2 tệ 5.
– Bữa tối ăn bánh còn từ trưa, kẹp với chút rau, chỉ mất 1 tệ 5.
Căn-tin tầng hai mỳ cay, bún… với thì đó là bữa tiệc xa hoa, dám đến.
áp lực học tập quá lớn, nhiều khi đói đến mức hoa mắt, cuồng.
Từ trường về thị trấn, xe buýt hết 7 tệ 5, khứ hồi là 15 tệ.
Để tiết kiệm, cả học kỳ dám về nhà.
Tôi còn mặt dày hỏi bài bạn cùng bàn – Lý Thước.
Cậu là học bá, lúc nào cũng đeo kính gọng đen, chuẩn một kiểu dân khối tự nhiên – lý – kỹ thuật.
Mỗi hỏi, “tch” một tiếng đầy khó chịu.
“Tôi thật hiểu, tìm lớp học thêm , cứ bám dính làm gì, ngày nào cũng mặt chán ?” – Lý Thước ngán ngẩm.
“Tôi tiền, nên chỉ thể cố gắng lấy lòng thôi.” – Tôi thành thật đáp.
…
Lý Thước nghẹn lời, lặng lẽ gạch trọng tâm cho .
Hóa , chân thành chính là chiêu sát thủ.
Thế nhưng, bao ngày đêm học hành khổ cực, thi cuối kỳ chỉ nhích lên 40 hạng.
Tôi bảng điểm lớn, chỉ mà rơi nổi nước mắt.
Khó quá.
Sao khó đến thế chứ!
Tôi còn mặt mũi nào để về nhà, định bụng Tết sẽ co ro ở ký túc xá cả kỳ nghỉ đông.
Không ngờ, Tiểu Hạo đến tận trường tìm .
Em đường xa đến, thấy trong căn-tin đang cố hớt từng muỗng canh trứng miễn phí, liền nổi giận.
“Mẹ chị lâu về, bảo em đến xem chị thế nào.”
“Chị ăn thế ? Tống Đông Noãn, chị biến thành cái dạng gì ?” – giọng Tiểu Hạo run run, gần như sắp .
Cậu kéo ngoài, cứng rắn dẫn đến một quán ăn nhỏ ngoài trường, gọi liền hai món thịt: thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt, với thịt thăn xào chua ngọt.
Tôi chẳng thấy ngán, lâu ăn món mặn, hương vị kích thích đầu lưỡi khiến ăn ngấu nghiến, một mạch hết ba bát cơm đầy.
Ngồi đối diện, vành mắt Tiểu Hạo đỏ hoe:
“Em đến đón chị về nhà ăn Tết.
Mẹ bảo chị chẳng gửi lấy một bức thư, bà sợ chị bắt cóc mất.”
…
“Đợi chút.” – Tôi ngẩng đầu, thành thật hỏi – “Có thể gói mang về ?”
…
Tiểu Hạo cứng họng, chỉ nổi câu nào.
Lần về nhà, thấy Kiều Tố Mai còn tiều tụy hơn .
Sau khi lên cấp ba, gánh nặng càng nặng hơn, để kiếm tiền, bà chọn lên núi phát quang rừng.
Bạn ? Trong cái rét âm bốn mươi độ, bà gánh từng bó cành bạch dương chặt xuống, chuyển đến đúng chỗ quy định.
Mặc dù đeo găng tay, nhưng bàn tay bà vẫn nứt nẻ đầy vết rách.
Người trong xóm con cũng học Nhất Trung, ai cũng bàn tán về thành tích của .
Tiểu Béo bỏ làm công, ngày nào cũng chân tường buôn chuyện:
“Có ích gì , chẳng vẫn là bùn nhão đắp nổi tường .
Tôi , con gái học khối tự nhiên thì đầu óc chậm chạp.
Cứ thế mà nuôi nấng mãi, đúng là trò cho thiên hạ.”