Kết quả là ngay ngày hôm , làm cháy nhà.
4
Hôm , khi tan học về, em trai chống cái nạng gãy nát, bếp lửa.
Những cây ngô khô dùng để nhóm lửa vẫn chất đống bên cạnh. Nó lấy vỏ cây bạch dương làm mồi, chẳng may bỏng tay, ném mạnh xuống đống rơm rạ.
Đôi chân tiện, từng thấy ngọn lửa lớn như , nó sợ hãi ngã xuống đất.
Khi Kiều Tố Mai tất tả chạy về thì bếp trong căn nhà cháy thủng một lỗ to.
Tôi và Tiểu Hạo lấm lem tro bụi, thẫn thờ ngoài cửa.
Nhìn căn nhà cháy xém, Kiều Tố Mai tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình.
Bà lột quần , đánh mạnh mông:
“Tống Đông Noãn! Mày ích gì chứ! Lỡ làm thằng Tiểu Hạo c.h.ế.t cháy thì ! Tao lập tức trả mày về, đánh c.h.ế.t mày thì hả giận!”
Tôi cắn răng, kêu một tiếng. Trong lòng chỉ chất đầy oán trách, càng sâu hơn . Tiểu Hạo nức nở nghẹn ngào :
“Không chị, chị…” Mãi đến khi hàng xóm chạy sang, Kiều Tố Mai mới là Tiểu Hạo vì lạnh quá, chờ và bà về nổi nên tự nhóm lửa, vô tình làm cháy nhà.
Biết trách oan , nhưng bà vẫn liếc một cái: “Nếu mày về sớm, thì cái chuyện !”
Vì sửa sang nhà, tiền vốn ít ỏi trong tay Kiều Tố Mai càng thêm eo hẹp.
Đến Tết, ngay cả một bữa cơm tất niên tử tế cũng .
Bà hằm hằm gắp mấy miếng thịt còn sót ném bát :
“Ăn , gầy nhom thế , tưởng tao ngược đãi mày!”
Vốn dĩ chính là như mà… – lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng.
từ đó trở , Diệp Hạo trở thành cái “đuôi nhỏ” của .
Tôi giường đất, kể cho nó những chuyện thú vị ở trường.
“Hôm nay cô giáo dạy văn dạy bọn chị một câu : Thanh thanh tử cúc, du du ngã tâm.”
“Thằng béo lớp bên bắt chước học sinh lớp nhảy ngựa, ngã sấp mặt, quần rách toạc thành quần thủng đáy…”
Bị giam hãm trong thế giới nhỏ hẹp, đôi mắt đen láy của nó , sáng như chứa cả bầu trời .
Một năm , mùa thu đến, nó cũng học.
Kiều Tố Mai nghĩ tới nghĩ lui, bắt lưu ban một năm, để tiện chăm sóc em trai.
Tôi cam lòng, nhưng chẳng thể làm gì khác.
Đường đất lầy lội, đôi chân nó bất tiện, phần lớn thời gian là cõng nó qua bốn mùa.
Tôi lén lút nhặt sắt vụn, lên núi hái quả dại, mỗi bán năm tệ.
Dùng năm tệ mua cho Tiểu Hạo mấy viên kẹo mạch nha ngọt lịm.
Đến giờ nhớ , đó vẫn là thời gian hạnh phúc hiếm hoi.
lâu dần, đôi chị em côi cút như chúng bắt đầu bắt nạt.
5
Trước giờ tan học hôm đó là tiết thể dục, thằng béo lớp bên cùng một đám con nít nhốt phòng dụng cụ duy nhất của trường.
“Hôm nay tao xem mày về kiểu gì, còn thằng què thì đây!”– chúng đểu.
Tôi gào lên cầu cứu, nhưng chẳng ai đáp .
Người về hết, chẳng còn ai thấy .
Diệp Hạo đợi mãi thấy , đến khi trường vắng tanh mới khập khiễng lê về nhà.
Trên đường, lũ nhóc còn nhạo, bắt chước dáng tập tễnh của nó.
Trời dần tối, vẫn về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mua-dong-am-ap/chuong-2.html.]
Khi Kiều Tố Mai tan làm về, chẳng thấy , bà lo lắng hốt hoảng, chạy khắp nơi tìm.
Đến tận nửa đêm, khi bà bế khỏi phòng dụng cụ, cái lạnh và bóng tối dọa đến phát sốt hạ.
Mơ màng giường, vẫn thấy Kiều Tố Mai mắng nhiếc …
“Chạy lung tung cái gì? Tiểu Hạo sợ đến phát khiếp . Còn đám nhóc ranh , mày đánh tụi nó ? là đồ vô dụng…”
Giọng bà càng lúc càng nhỏ dần.
Tôi rơi những giọt nước mắt tủi , mơ hồ cảm giác ai đó dịu dàng lau .
Sau mới , Kiều Tố Mai đội mưa lớn, từng nhà một để hỏi tung tích của .
Có đứa trẻ chịu nổi sự ép hỏi của bà, lỡ miệng , bà liền tức tốc chạy đến.
Vì chạy quá gấp, bà quẹt trầy mấy vết thương rớm máu.
Hôm , bà làm, mà bày bộ dạng chua ngoa đến trường .
Vừa đến lớn tiếng bắt thầy giáo phân xử.
Thời đó, thầy cô xem như “ông trời con”, phụ đều theo, để thầy phạt con thế nào cũng .
bà thì . Bà gọi hết phụ của những đứa bắt nạt chúng đến, mắng nhiếc om sòm.
“Tôi cho các , chả sợ cái gì hết! Đứa nào còn dám bắt nạt con , liều mạng với nhà đó!”
Không hiểu sức mạnh từ , đàn bà gầy nhỏ như bà khiến các phụ khác kiêng dè.
Chỉ thằng béo còn :
“Có thấy bà đối xử với nó bao giờ , nó ngày nào cũng mong ruột đến đón về, rõ ràng là đứa vong ân bội nghĩa.
Bọn trẻ con đùa giỡn một chút, cần gì bà làm to chuyện thế?”
Kiều Tố Mai tức giận lao ẩu đả:
“Đó là con ! Chỉ mới đánh nó! Các là cái thá gì! Tôi nhốt con trai bà xuống hầm bảo ‘đùa thôi’, xem bà chịu !”
Bà , “con ”.
Uy thế hôm đó tác dụng thật, bọn trẻ khác từ đó dám bắt nạt chúng nữa.
Hễ thấy , chúng đều vòng đường khác.
Kiều Tố Mai dí ngón tay trán :
“Em trai mày chỉ còn trông mày. Ai bắt nạt, thì đánh trả! Người mạng hèn rẻ mạt, xem coi ai lì hơn ai!
Mày mà yếu thì chỉ ăn hiếp. Ngẩng đầu lên mà !”
Bà vỗ mạnh lưng :
“Đi, giặt quần áo .”
Tuy bà mặt chỉ vì em trai, nhưng cũng còn ghét bà nhiều nữa.
Làm nhiều việc nhà dần dà, cũng chẳng còn mong nhớ ruột bao nhiêu.
6
Năm 2009, chúng sắp cấp hai.
Nhà máy nơi Kiều Tố Mai làm việc bắt đầu cắt giảm nhân công, bà cũng sa thải.
Những năm qua, Tiểu Hạo còn chữa trị chân liên tục, vốn chẳng tích góp gì.
Giờ thì đúng là họa vô đơn chí.
Có giới thiệu cho bà một đối tượng: hơn ba mươi tuổi, từng kết hôn, cũng chê việc bà mang theo hai đứa con.
Có bạn cùng làm khuyên bà gửi , nhưng bà chỉ thở dài:
“Con bé cũng lớn , tiền cưới xin thể để khác lợi.”
Người đàn ông xuất hiện, khiến gia đình chắp vá dần thở mới.
Nhờ chút tay nghề, Kiều Tố Mai mở một tiệm may nhỏ trong thị trấn.