Một Viên Đường Là Đủ - 8

Cập nhật lúc: 2025-12-29 05:50:01
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một   vẽ ký họa ngoài đường,  thấy một chiếc xe mất lái lao thẳng về phía một bé gái.

Theo phản xạ,  chạy tới đẩy con bé , nhưng bản kịp tránh,  xe đ.â.m trúng.

 

 

 

Cả gãy nhiều chỗ, đặc biệt cổ tay  thương nặng.

“Kỷ Từ, , lúc đ.â.m tỉnh , nhiều vật lý trị liệu cũng   khi thấy đường nét vẽ , . Tôi thể nào vẽ những đường cong trôi chảy nữa .”

“Tôi nỗ lực đến để kiếm tiền, mở phòng tranh, ký hợp đồng, mua căn nhà mà từng bán… chỉ còn chút nữa thôi là thể cho thấy triển lãm tranh của .”

 

 

 

“Mọi đều sẽ báo đáp.  tại làm việc , rơi kết cục thế ? Tôi hối hận, nhưng thể vẽ tranh nữa…  thật sự buồn.”

Ngoài cửa xe, mưa rơi. Người  đường càng lúc càng thưa thớt.

Kỷ Từ khẽ vỗ lưng :

“Qua . Quãng ngày khó khăn , em cũng  vượt qua .”

Phải, tất cả  qua. Thời gian sẽ xoa dịu vết thương.

Những ngày cầm cọ vẽ giống như một giấc mộng rực rỡ.

Ngắn ngủi, nhưng  đẽ.

Nhiều đêm, giật tỉnh giấc, luôn thấy như đó là kiếp  của .

Tôi  thực sự từng sở hữu quãng huy hoàng đó ?

 

 

 

Trước mặt khác dám buồn, chỉ dám lặp lặp hỏi chính : nếu  làm một  nữa,  còn chọn cứu cô bé ?

11

Tôi từng nhiều đến bên bờ sông Giang ở Kinh Thị,  cả nửa ngày trời.

Nơi đó vắng vẻ, là chốn yên bình hiếm hoi giữa đô thị phồn hoa.

Ngày xưa mỗi khi  cảm hứng,  thường đến đó.

“Rút dao c.h.é.m nước, nước càng chảy; nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.”

Sau vụ tai nạn,  đến bờ sông . Nhìn dòng nước cuồn cuộn, lúc nghĩ, nếu nhảy xuống thì sẽ kết thúc tất cả.

Kỷ Từ tìm thấy  cũng ở bờ sông đó.

Tôi đang  bệt đất, xem đàn kiến dọn tổ.

Con phận cũng nhỏ bé như kiến,  thể phản kháng.

“Định đổi nghề, vẽ chân dung cho kiến ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-vien-duong-la-du/8.html.]

Giọng  quen thuộc, lạnh nhạt nhưng đầy châm chọc.

Tôi ngẩng đầu.

Chàng trai trẻ mặc bộ vest cắt may  vặn, cầm cặp công văn, thở hổn hển, giữa chân mày ẩn hiện sự mệt mỏi khó giấu.

Như thể  vội vàng chạy đến.

Gặp  quen,  chút kinh ngạc, mở lời thế nào.

Mặc kệ đất bẩn, Kỷ Từ  phịch xuống cạnh , lười biếng :

 

 

 

“Vừa họp xong thấy cô. Tôi vẫn nhớ, từng  lý tưởng của là tinh tú và biển cả. Sao giờ chật vật  bên bờ sông thế ?”

“Không  lý tưởng thì ? Muốn đổi nghề thì ? Muốn sa sút thì ?”

Tôi hét lên, nước mắt  kìm nổi mà tuôn xuống.

“Tất nhiên là .”

Anh đưa khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt mặt .

“Đã đổi nghề thì  mời tiểu thư Hứa cùng khởi nghiệp.”

“Khởi nghiệp kiểu gì?”

Giống như mặt hồ tĩnh lặng bỗng ném một hòn đá, gợn sóng lan tỏa.

Hai chữ , mà tim  chấn động.

“Lý tưởng của cô là tinh tú biển cả, còn lý tưởng của thì tầm thường hơn nhiều:  chỉ  làm một thương nhân giỏi, tạo trò chơi yêu thích nhất, mở công ty game.”

“Thế nào, tiểu thư Hứa lúc nào cũng chê thẩm mỹ kém, hứng làm trợ lý cho , kiểm duyệt thẩm mỹ giúp ?”

Ánh mắt Kỷ Từ sáng rực như  trời.

Anh kéo tay , đặt  lòng bàn tay một thứ.

Khi mở , đó là một viên kẹo sữa thỏ trắng.

“Đây là thành ý của .”

Anh khẽ gõ  cặp công văn, kiên nhẫn chờ câu trả lời.

Anh hỏi  “vì   vẽ nữa”, như thể chuyện đó chẳng quan trọng. Anh mời một sinh viên mỹ thuật làm trợ lý, cũng chẳng gì to tát.

Tôi hít một  thật sâu, hiếm hoi nở một nụ :

“Được, giờ chẳng còn lý tưởng, mượn tạm lý tưởng của  .”

Sau mỗi nhớ cảnh đó, đều cảm thấy   lừa.

 

 

 

Tên Kỷ Từ  ngay từ khi mang đầy bản chất của một nhà tư bản — tay bắt sói.

Biết thế hồi đó   đòi lương cao hơn mới .

Loading...