Hai quả là gươm tuốt khỏi vỏ, khí thế căng thẳng.
Cháy thành lây cá chậu, hai vị thể đừng cãi ?
Một bên là khóa thời học viện, một bên là sếp hiện tại, thật sự khó xử.
“Không gì khác, ‘ ’ hai chữ , Tổng Kỷ chắc qua? Khi và em khóa còn học chung, còn lang thang gõ code ở .”
Tiêu Nhuận chịu thua.
Nói cũng đúng, khi khởi nghiệp, Kỷ Từ quả thực là một lập trình viên, học chuyên ngành máy tính.
Kỷ Từ nhướng mày, trong mắt là khinh thường:
“Sao kể từ thời Vân Mưu cho xong? Thật nếu ‘ ’, khi cùng bàn với cô , còn đang nghịch màu ở đó.”
Tôi run tay, suýt làm đổ cốc nước.
4
, và Kỷ Từ từng là bạn cùng bàn hồi cấp ba, kiểu “nước lửa khó dung”.
Lời đó như kéo về quãng thời gian xa xưa.
Tôi và thành tích ngang ngửa, vị trí nhất khối luôn do hai đứa nắm giữ.
Có lẽ vì là đối thủ, chúng thế nào cũng chướng mắt.
Anh coi thường tự cao tự đại, chê gu thẩm mỹ của t.h.ả.m hại.
đến năm lớp 11, khi bất ngờ sa đam mê hội họa, xung quanh chẳng ai ủng hộ, chỉ Kỷ Từ.
Tên suýt chút nữa kéo cờ gõ trống tiễn đưa .
“Em chuyển qua học nghệ thuật thì chẳng ai tranh hạng nhất với nữa. Tại ủng hộ chứ.”
Chàng trai cúi đầu làm bài trong quyển Năm năm thi – Ba năm luyện, đối mặt với câu hỏi của , chẳng thèm ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-vien-duong-la-du/4.html.]
“ mà thấy em thật sự hợp với nghệ thuật.”
“?”
Kỷ Từ ngẩng lên, khóe mắt cong cong, lộ chiếc răng nanh nhỏ gian xảo:
“Bởi vì cái kiểu mắt mọc đỉnh đầu của em giống hệt ông họ – một họa sĩ. À, nhắc mới nhớ, dạo ông làm bếp ở tiệm hamburger .”
“…”
Tôi lập tức vung tay cho một đòn chí mạng.
5
“Vân thanh thanh tựa mưa, sóng nước lăn tăn khói sương bay.”
“Sa mạc khói lẻ loi thẳng tắp, Trường Hà ráng chiều tròn vành vạnh.”
“Trăng sáng soi qua rừng tùng, suối trong róc rách chảy đá.”
Họa sĩ thể vẽ cảnh tượng mắt, cũng thể khiến những câu chữ của xưa tỏa sáng nơi ngòi bút.
Thế giới bao cảnh , nhiều từng thấy.
Tôi vẽ tất cả những cảnh sắc , để càng nhiều chiêm ngưỡng.
Thế nên nhất quyết theo học hội họa.
“Hứa Lạc Thần, tuổi trẻ ai chẳng mơ mộng. Thầy hy vọng em cân nhắc thêm, với thành tích hiện tại, thi một trường đại học danh tiếng thành vấn đề.”
“Cảm ơn thầy quan tâm, nhưng em quyết định .”
Trong tiếng thở dài liên tiếp của thầy, bước khỏi văn phòng.
Từ nhỏ cha ly hôn, sống cùng .
Mẹ là thế hệ sinh viên đại học đầu tiên trong làng, còn cha thì đến cấp hai cũng học hết, chỉ là một nông dân thật thà chất phác.
Mẹ tiến thủ, cha bảo thủ. Họ như hai đường thẳng song song vốn chẳng nên giao , cưỡng ép buộc thành một đôi.
Mẹ thích tranh sơn dầu, cha mê tranh dân gian.
Mẹ ăn mặc thời thượng, cha chỉ thích quần áo cũ.