Một ngàn năm chờ đợi - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:59:36
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

43

Hôm nay Nghê Dung rất lạ.

Cô ấy cứ nhìn chằm chằm tôi…

Lúc tôi nói chuyện với chú Nghê, lúc tôi giúp dì lo liệu việc nhà, thậm chí ngay cả lúc tôi vừa bước ra từ nhà vệ sinh.

Tôi chợt nhận ra, ánh mắt cô ấy t đã dừng lại trên người tôi kể từ lúc tôi bước vào cửa rồi.

Trên bàn ăn, chú Nghê gắp thức ăn cho Nghê Dung, hỏi cô ấy có phải bị cảm không mà giọng nói lạ vậy.

Nghê Dung cười khẽ, đáp: "Không ạ, không bị cảm đâu."

Đôi đũa của tôi khựng lại, cả bữa cơm đều ăn không còn mùi vị gì.

Lý do là tôi lại nghe thấy cái âm thanh khi rơi xuống nước, cái âm thanh giống tôi đến mức phi lý. Mà trước đó, giọng nói của Nghê Dung căn bản không phải như vậy.

Toàn thân tôi rùng mình.

44

Sau bữa cơm, tôi không định nán lại đây lâu mà chỉ muốn sớm giúp dì thu xếp bát đũa rồi trở về.

Nghê Dung nhiệt tình muốn giúp đỡ.

Cô ấy nhận lấy bát đũa tôi đưa tới, như bị thần kinh vậy đột nhiên sờ vào tay tôi một cái.

Ngay giây tiếp theo, cô ấy hét lên như bị bỏng rát.

Tôi thấy rõ ràng, trên chóp ngón tay cô ấy vừa chạm vào da tôi, bỗng "vụt" một tiếng phụt ra một luồng khói đen.

Tôi cũng bị dọa sợ, vội vàng lùi xa cô ấy.

Ánh mắt Nghê Dung nhìn về phía tôi tràn đầy oán độc nhưng khi chú Nghê nghe tiếng chạy tới, cô ấy thoáng chốc trở nên uất ức vô tội.

"Sao vậy? Có chuyện gì thế?" Chú Nghê nhìn tay Nghê Dung hỏi.

Nghê Dung nói với giọng nức nở với nàng: "Tử Khuyết, chị chỉ muốn giúp em một tay thôi, tại sao em lại lấy thứ nước canh nóng bỏng kia làm bỏng chị?"

Dì Nghê cũng chạy đến, bất mãn hỏi tôi: "Tử Khuyết, con muốn làm gì? Sao có thể làm bỏng chị con vậy?"

Tôi hết đường chối cãi, càng không hiểu lý do Nghê Dung làm như vậy.

Tôi nhìn Nghê Dung, phản ứng không nói lời nào của tôi làm cho đôi vợ chồng này càng thêm tức giận, lời qua tiếng lại chỉ trích tôi.

Trưởng thành đến giờ, tôi chưa từng có giây phút nào có cảm giác mãnh liệt đến nhường này, mãnh liệt đến mức chỉ muốn rời đi khỏi cái nhà này.

Đúng rồi, nơi đây vốn dĩ không thuộc về tôi.

Tôi cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của họ nhưng mặt khác, sự hy sinh của họ cho tôi là dựa trên việc chiếm dụng số tiền lớn mà cha mẹ tôi để lại và mượn danh nghĩa phí nuôi dưỡng.

Trong cái nhà này, dưới sự đối xử khác nhau của họ, tôi chưa từng có một ngày sống thực sự vui vẻ. Khoảnh khắc này, cảm xúc tích tụ bấy lâu của tôi cuối cùng cũng bùng phát.

Tôi không khóc lóc la lối, không gào thét điên cuồng mà đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, trong lòng chỉ còn lại sự lạnh nhạt thản nhiên sau khi nhận rõ mọi việc.

Tôi nói với họ: "Cơm canh đã ăn xong từ lâu rồi, canh cũng đã nguội lạnh từ lâu rồi, tôi làm sao có thể làm bỏng cô ấy?"

Cha mẹ Nghê Dung đều sững sờ.

Lúc quay người đi, tôi đã hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ không bao giờ bước chân vào cửa nhà này thêm một bước nào nữa.

45

Rời xa nhà họ Nghê, Nghê Dung vẫn như hình với bóng theo sát tôi không rời. Tôi đoán quả không sai. Nữ quỷ mặt xương dưới đáy sông đã ám vào người cô ấy hoặc cũng có thể nói, là Nghê Dung đã tìm lại tiền kiếp của cô ấy.

Cô ấy theo sát tôi từng giây từng phút, muốn đánh gục phòng tuyến tâm lý của tôi, dụ dỗ tôi tháo chiếc vòng tay ra khỏi cổ tay. Cô ấy đã trở thành một yêu mị nửa người nửa quỷ, có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ nơi nào xung quanh tôi, bên trên vòi sen đang phun ra nước m.á.u hay trong bồn cầu đã mở nắp, hoặc trong tủ lạnh mà tôi mở ra để tìm thức ăn đêm.

Cô ấy dùng bộ dạng đáng sợ và đủ loại lời lẽ tẩy não quấn lấy tôi không thôi nhưng ngay cả một đầu ngón tay cũng không dám đến gần tôi. Tôi dùng tai nghe để ngăn cách lời nói quỷ quái của cô ấy, làm như không thấy gì.

Nhưng theo thời gian, cũng có lúc không chịu nổi.

Ban đêm tôi trốn trong chăn vụng trộm khóc, Nghê Dung phát hiện thời cơ để công phá tôi nên hóa thành dáng vẻ Tiểu Hầu gia xuất hiện trong phòng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-ngan-nam-cho-doi/chuong-9.html.]

Tôi trúng kế của cô ấy, thật sự tưởng rằng Tiểu Hầu gia đã tới. Nhìn bộ dạng tươi cười rạng rỡ của hắn, tôi quỷ khiến thần xui nghe theo lời hắn, chuẩn bị tháo chiếc vòng tay.

Khoảnh khắc chiếc vòng tay nới lỏng ra, nụ cười trên mặt Tiểu Hầu gia càng lúc càng lớn. Tôi cuối cùng mmowis phát hiện ra sự bất thường. Tiểu Hầu gia, hắn sẽ không cười như vậy.

46

Đã muộn mất rồi.

Tay tôi không nghe sai bảo tiếp tục tháo chiếc vòng tay, dù tôi rõ ràng biết rằng tiếp tục như vậy e là sẽ không lành nhưng vẫn không thể cứu vãn.

Khi rơi vào tuyệt vọng cuối cùng, một ánh sáng chói lọi bỗng nhiên lóe sáng rực rỡ rồi đ.â.m vào mắt khiến tôi phải nhắm nghiền lại.

Bên tai vẳng lên tiếng gió vù vù như bão táp lướt qua, lúc tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng đã không còn bất cứ động tĩnh nào.

Cửa sổ phòng ngủ mở toang, Nghê Dung đã bỏ trốn, chỉ để lại trên mặt kính một vũng m.á.u đen kịt.

Tôi cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế, mệt mỏi rã rời ngã vật xuống chăn nệm.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, một bàn tay ấm áp đặt tay tôi trở lại trong chăn. Theo đó, một bên giường khẽ lún xuống.

Tôi biết hắn đã tới.

Giữa mày tôi giãn ra, khẽ tựa sát vào hắn, tìm kiếm sự an ủi, vùi nửa mặt vào n.g.ự.c hắn.

Lòng bàn tay hắn đặt nơi gáy tôi mà nhẹ nhàng vỗ về an ủi, cho đến khi tôi hoàn toàn thả lỏng.

Tôi không muốn đêm này trôi đi, tôi muốn vĩnh viễn cứ như thế này.

Tôi có thể cảm nhận hắn vẫn đang nhìn tôi dịu dàng đến cực điểm. Tôi lẩm bẩm thều thào không rõ lời, nói ra điều bối rối trong lòng: "Tiểu Hầu gia... Sao anh lại không nói gì?"

Giọng hắn tựa hồ hòa lẫn sự cô độc ngàn năm và sự bất lực sau khi thỏa hiệp buông tay.

"Vì biết không giữ được nàng."

"Cho nên không dám nói."

...

Sáng sớm thoáng đãng, tôi thoải mái vươn vai duỗi người rồi ngoảnh đầu nhìn sang bên gối.

Trống không, không một ai, ngay cả ga giường cũng phẳng phiu. Vết bẩn đen kịt Nghê Dung làm vấy trên cửa sổ đêm qua, cũng trở nên sạch sẽ không một hạt bụi, cửa sổ đóng chặt, ánh nắng khẽ rọi vào, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Còn chiếc vòng tay ban đầu nàng đã tháo ra được một nửa, đã được buộc chặt lại như cũ, lại còn thắt một chiếc nơ bướm thật xinh.

47

Những ngày sau đó, Tiểu Hầu gia không còn xuất hiện nữa.

Tương Dực và Đào Đào đôi khi vẫn đi theo bảo vệ tôi nhưng đều không còn hiện thân trước mặt tôi nữa nhưng vài lần tình cờ, đều do tự tôi phát hiện ra.

Tất cả họ đều đang dốc hết sức giúp tôi trở lại cuộc sống bình thường. Internet lại bị làn sóng nóng mới chiếm lĩnh, khuôn mặt giống hệt Ngư Hề phu nhân này, đã không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa.

Đôi lúc bên ngoài gặp người lạ, cùng lắm là bị họ nhìn thêm vài lần với ánh mắt hiếu kỳ. Cũng không có gì đáng ngại.

Tôi tìm được một công việc mới rất suôn sẻ, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, lại trở thành một người bình thường giản dị.

Mọi chuyện trong quá khứ, giờ đây chỉ giống như một giấc mộng.

48

Tan tầm hôm đó, tôi chen vào tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối. Tàu điện ngầm người chen chúc nhau, tôi nắm chặt chiếc vòng tay chờ đến ga.

Tôi mẫn cảm bắt được ánh nhìn lạnh lẽo thấu xương, tôi ngoảnh đầu nhìn về phía nguồn gốc. Cách đám đông người chen chúc nhau, Nghê Dung đứng ở một đoạn khác của toa tàu, nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị về phía tôi.

Tôi vội vàng kiểm tra chiếc vòng tay của mình. Trên cổ tay lại trống không không còn gì cả! Chắc chắn là lúc vừa lên đã bị chen làm rơi mất rồi.

"Xin nhường một chút, xin lỗi, làm ơn nhường đường." Tôi khó khăn chen trong đám đông cúi đầu tìm kiếm.

Ngoảnh đầu nhìn lại một cái. Chỉ cần tôi bước xa thêm một bước, Nghê Dung sẽ theo sát tôi không rời một tấc.

May mắn lúc này giữa tôi và cô ấy có rất nhiều người, cô ấy tạm thời không thể đến gần tôi. Nhưng tàu điện ngầm cuối cùng rồi cũng sẽ đến ga, đợi đám đông xung quanh tản đi, không biết sẽ ra sao.

Lại đến một ga nữa, mọi người ào ào đổ về phía cửa ra.

Nghê Dung cũng càng lúc càng gần tôi.

Loading...