Một ngàn năm chờ đợi - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:59:07
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
37
Tôi sợ hãi trợn to mắt, miệng phát ra những tiếng ú ớ ngắt quãng.
Mái tóc đen dày rẽ ra, một khuôn mặt người bơi về phía tôi.
Không…
Nên nói, chỉ có nửa khuôn mặt.
Khuôn mặt nàng ấy bị chia làm hai, bên trái là nửa khuôn mặt bình thường có thể nhìn ra dung mạo từng xinh đẹp, còn bên phải lại là một bộ xương khô trắng hếu. Nàng ấy nhe miệng ra, lộ ra hàm răng trắng dày đặc, dùng giọng của tôi nói: “Ngư Hề, Ngư Hề, thì ra ngươi ở đây à…”
Bàn tay còn lạnh hơn cả nước sông bóp chặt lấy cổ tôi, cảm giác nghẹt thở mã liệt sắp nhấn chìm tôi rồi.
Tôi đau đớn nhắm nghiền mắt lại.
Lúc này, một luồng sáng cực nhanh đột ngột bổ xuống mặt sông, người phụ nữ kêu thảm thiết một tiếng, nhanh chóng hóa thành một vệt khói đen rồi biến mất trong dòng nước sông.
38
Trong bóng tối giống hệt dưới đáy sông, tôi đã có một cơn ác mộng.
Từ bàn tay đột nhiên đẩy tôi xuống khỏi cầu, đến khuôn mặt ở dưới sông. Tôi vẫn nhớ bộ dạng nàng ấy khi bơi tới.
Nửa khuôn mặt nàng ấy chỉ có xương trắng lạnh lẽo, trong hốc mắt trống rỗng tràn ngập sự hận ý đậm đặc.
Nhưng nửa khuôn mặt bình thường của nàng ấy, lại có bộ dạng của Nghê Dung.
…
Không biết qua bao lâu, tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy mà đã nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc từ bên ngoài.
Tương Dực: “… Ta nhìn rõ rồi, là nàng ta, nàng ta quả nhiên đã tìm đến phu nhân.”
Đào Đào lo lắng nói: “Hầu gia, chúng ta phải làm sao đây? Nàng ta, nàng ta còn đến nữa không?”
Tiểu Hầu gia?
Sự yếu ớt trên người tôi trong khoảnh khắc tan thành mây khói, tôi vội vàng xuống giường đi ra ngoài. Ba người bên ngoài phòng đều mặc trang phục hiện đại thường thấy, Tương Dực là người nhìn thấy tôi trước.
Tiểu Hầu gia dáng người thanh thoát, hắn đang quay lưng về phía tôi thì bỗng dừng lại, theo ánh mắt của Tương Dực xoay người lại.
Chỉ mới nhìn thấy hắn mà khóe mắt tôi đã không kìm được cay xè.
39
Nơi Tương Dực và Đào Đào đưa tôi đến là một nhà trọ mà họ đã bao trọn.
Tiểu Hầu gia mới đến không lâu trước đó.
Tôi và Tiểu Hầu gia ra ngoài đi dạo một chút, Tương Dực và Đào Đào rất biết ý nên không đi theo.
Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, trời đã về hoàng hôn rồi.
“Thử hai lần rồi, bước vào cổng đều không phải phu nhân của anh, anh có thất vọng không?” Tôi hỏi Tiểu Hầu gia.
Hắn nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười nhàn nhạt: “Có gì mà thất vọng hay không thất vọng, người ch. ếc không thể sống lại, ta sớm nên nghĩ tới điều này.”
Tôi hơi không hiểu thấu ý tứ trong lời nói này của hắn.
Chúng tôi men theo bờ sông đi dạo, đi ngang qua chỗ tôi bị ngã xuống nước.
Tôi chỉ nói với Tiểu Hầu gia rằng tôi bị một bàn tay đẩy xuống nhưng không nói với hắn rằng nữ quỷ mà tôi nhìn thấy dưới sông lại có bộ dạng của Nghê Dung, người chị emi lớn lên từ nhỏ với tôi.
Tiểu Hầu gia nói: “Lệnh Nguyệt kiếp trước vì ngươi mà ch. ếc, lại khăng khăng cho rằng ngươi là Ngư Hề, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, sau này ngươi cần cẩn thận hơn nhiều.”
Tôi lặng lẽ “ừm” một tiếng.
Tôi nghe ra rồi, hắn vẫn xem tôi là Ngư Hề.
Nhưng về điều này, hắn đã không còn chấp nhất như trước nữa.
40
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-ngan-nam-cho-doi/chuong-8.html.]
Khi trở về, người nấu ăn của nhà trọ đã chuẩn bị xong một bàn đầy món ăn Giang Nam.
Sau khi ăn uống no say, tôi chỉ về phòng một lát, lúc đi ra thì không còn thấy bóng dáng Tiểu Hầu gia đâu nữa. Tôi muốn biết hắn đã đi đâu nhưng lại ngại không dám hỏi thẳng.
Loanh quanh trong nhà trọ mấy lượt, lần cuối cùng bước vào suýt chút nữa thì đụng phải Đào Đào.
Cô bé ngây thơ hỏi tôi: “Phu nhân, ngài đang tìm Hầu gia sao ạ?”
Mặt tôi nóng bừng lên, không đáp lời cô bé.
Đào Đào chẳng hề nhận ra điều gì, vẫn rất ngây thơ, trong sáng nói với tôi: “Hầu gia về phủ rồi ạ, trong tay hắn có rất nhiều Ty mệnh, hơn nữa hắn sắp độ kiếp rồi, rất bận ạ, lát nữa nô tỳ và Tương Dực ca ca cũng phải quay về giúp hắn rồi ạ.”
Tôi: “Độ kiếp sao?”
Tương Dực bước tới giải thích với tôi: “Các vương hầu tướng lĩnh tiền kiếp, những người lập công lao thì bất lão bất tử, vĩnh sinh bất diệt, vì tạo hóa, trong mệnh nhất định có một kiếp nạn, sau đó có thể thăng tiên rồi nhập hàng tiên ban.”
Y chỉ vào Đào Đào rồi tiếp tục nói: “Ai cũng phải độ kiếp, kẻ đạo hạnh nông cạn thì kiếp nạn vượt qua cũng sẽ dễ dàng, như nàng ấy, nàng ấy đã độ kiếp từ mười mấy năm trước rồi, đầu thai thành một con ch.ó nhỏ, ở bên cạnh chủ nhân nàng ấy bầu bạn ba năm.”
Đào Đào tức điên lên vung vẫy đôi tay nhỏ, đ.ấ.m bồm bộp vào người Tương Dực. “Á á á! Tương Dực xấu xa Tương Dực thối tha! Ngươi đã nói sẽ giúp ta giữ bí mật mà!”
Hai người đùa giỡn chạy đi chỗ khác.
Tôi đứng tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ, thực sự không biết có nên nói với Đào Đào hay không…
Mười mấy năm trước tôi cũng từng nuôi một con ch.ó nhỏ, vô cùng yêu thương nuôi nó ba năm, sau đó nó bị xe đụng phải và qua đời rồi.
Xem ra, đây có lẽ chính là lý do lần đầu tiên gặp Đào Đào ở chùa, tôi không đành lòng khiến nàng khóc rồi…
41
Buổi tối, Đào Đào nói lo tôi sợ hãi, nhất quyết muốn ngủ cùng tôi.
Chúng tôi như đôi chị em thân thiết chen chúc trong một chiếc chăn.
Đào Đào mang đến cho tôi một món đồ.
Là một chiếc vòng tay mảnh mai, trông rất đẹp và độc đáo. Tôi cầm lại gần nhìn, mới phát hiện được dệt bằng những sợi tóc và chỉ đỏ mà thành. Tôi lập tức hiểu ra, nó có thể có công dụng phi thường.
“Đây là tết bằng tóc của Hầu gia ạ, tỷ tỷ, tỷ đeo vào thì nó là bùa hộ mệnh, sẽ không có thứ bẩn thỉu nào dám đến gần tỷ đâu ạ.” Đào Đào nói.
Tôi đeo chiếc vòng tay vào cổ tay, những sợi tóc dính sát vào da thịt, khi chạm vào mang đến hơi ấm. Hơi ấm trân quý này len lỏi qua mạch máu, hội tụ nơi trái tim.
Tôi không kìm được lại nhớ về lúc mặt trời lặn hoàng hôn, bóng hình người đó ở bên cạnh mình.
Đêm đó, tôi đã nói chuyện rất nhiều với Đào Đào.
Đào Đào kể, trước đây lúc cô bé ở trong cung, đã luôn ở bên cạnh Ngư Hề Quận chúa và cùng Ngư Hề lớn lên, sau đó lại trở thành người hầu theo làm của hồi môn, cùng Ngư Hề gả vào Hầu phủ.
Tôi không kìm được hỏi cô bé: “Giờ hai người biết tôi không phải Ngư Hề rồi, Tiểu Hầu gia định thế nào?”
“Không! Tỷ tỷ, tin ta, tỷ là thật mà!”
Đào Đào lại rầu rĩ nói: “Hầu gia nói, sở dĩ tỷ tỷ chưa nhớ lại chuyện tiền kiếp, có thể vì bản thân tỷ tỷ không tin vào chuyện này, cho nên mới không có bất cứ điều gì có thể thuyết phục được tỷ tỷ.”
“Hầu gia còn dặn dò, chỉ mong tỷ được an vui, nếu tỷ không muốn nhập môn, vậy thì đừng nhập nữa. Bọn ta sẽ mãi bảo vệ tỷ, cho đến khi tỷ trăm tuổi trọn đời.”
Mắt tôi nóng lên.
Tôi mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại như có xương mắc trong cổ họng.
42
Kỳ nghỉ qua đi, tôi trở lại thành phố.
Một buổi chiều, tôi bỗng dưng nhận được điện thoại của cha mẹ nuôi.
Tôi là do cha mẹ của Nghê Dung nuôi lớn. Nghĩ đến Nghê Dung, khuôn mặt quỷ ở dưới sông lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Cha mẹ tôi qua đời sớm trong một vụ tai nạn xe hơi nhiều năm trước, lúc đó tôi mới sáu bảy tuổi. Người bạn thân của cha mẹ tôi, Chú Nghê, đã đưa tôi về nhà nuôi dưỡng. Con gái của chú Nghê là Nghê Dung chỉ lớn hơn tôi vài tháng, trong nhà họ, chú Nghê bảo tôi gọi Nghê Dung là chị.
Tư tưởng tôi đã được thấm nhuần từ nhỏ là phải tuyệt đối tuân theo lời con gái ruột của họ, Nghê Dung, không được tranh giành, không được đoạt lấy, chỉ có thứ gì chị không muốn mới có thể là của tôi.
Nhưng ngoài điểm này, nhà họ Nghê cho tôi được đi học, ăn mặc không thiếu thốn. Còn Nghê Dung, trừ việc tính cách hơi bá đạo, chung sống giữa cô ấy và tôi cũng coi như hòa thuận. Tôi chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, đối với công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm qua của cả gia đình họ, trong lòng chỉ có cảm kích.
Lúc gần tối, tôi mang theo một ít quà đến nhà họ Nghê.