Một ngàn năm chờ đợi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:58:49
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

31

Cổ trạch đứng sừng sững yên lặng, dưới ánh nắng chiếu rọi, dường như phủ lên một lớp thời gian tích tụ ngàn năm.

Cũng dường như đã đợi tôi rất lâu rồi.

Tim tôi đập cực nhanh.

Tôi giơ tay lên, nín thở do dự vài giây rồi cuối cùng đặt lên cánh cửa.

Khóa cửa hình sư tử bị gõ vang, cánh cửa bị đẩy ra, tôi nhìn thấy Tiểu Hầu Gia chắp tay sau lưng đứng giữa sân viện.

Bên cạnh hắn là một hàng tùy tùng cũng đang chờ đợi.

Có quản gia, người sia vặt, nha hoàn, thị vệ, còn có cô bé mặt tròn hôm đó ta gặp ở chùa.

Trên khuôn mặt những người đó đều mang theo vẻ mong đợi nhưng rồi sau đó lại dần lộ ra sự khó tin và thất vọng.

Tôi cũng sực tỉnh.

Phải rồi, tôi đã bước vào cổng rồi nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Nói thật lòng, ngay cả bản thân tôi cũng hơi không dám tin. Tôi luôn không muốn thừa nhận nhưng đủ loại dấu hiệu đã chứng minh tôi và Ngư Hề chắc chắn có mối liên hệ bí mật.

Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát.

“Xem, tôi đã nói tôi không phải Ngư Hề rồi mà, giờ thì anh hết hy vọng chưa?” Tôi cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nói với Tiểu Hầu gia.

Ngay cả vào khoảnh khắc này, trên mặt Tiểu Hầu gia cũng không lộ ra chút cảm xúc nào. Hắn khẽ nhíu mày, vẻ mặt như đang suy tư.

Đoàn người trong phủ đệ đều lặng lẽ im thin thít.

Cô bé mặt tròn nhấc vạt váy lên, chạy lóc cóc đến trước mặt tôi.

“Không đâu, phu nhân, Đào Đào sẽ không nhận sai đâu ạ, ngài chắc chắn là Phu nhân mà!”

Lời cô bé nói đã làm bừng tỉnh đám tùy tùng, tạp dịch. Họ xúm đầu xì xào bàn tán: “Phải đó, ta đã hầu hạ phu nhân nhiều năm như vậy, rốt cuộc có phải hay không, ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay!”

“Tuyệt đối là phu nhân, cho dù chúng ta nhận sai, Hầu gia cũng không thể nào nhận sai được!”

“Ôi, kệ có phải hay không đi, chỉ cần nàng ấy bằng lòng ở lại là được rồi.”

“Nhưng ta thấy, phu nhân dường như không thật sự bằng lòng ở lại… Buồn quá đi mất.”

“Ngươi là kẻ nấu cơm thì sầu não nỗi gì chứ? Người buồn nhất là Hầu gia kia kìa!”

Vẻ mặt đầm đìa nước mắt của cô bé thực sự khiến tôi mềm lòng.

Tôi vội nói với cô bé: “Được rồi được rồi, em đừng khóc nữa. Nếu em vẫn không tin, vậy thì chị thử bước vào lại lần nữa xem sao.”

Tôi nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Khi quay đầu lại lần nữa, tôi giật nảy mình. Đám tùy tùng, tạp dịch lập tức vội vã di chuyển, đều háo hức xúm lại ở cửa để xem, chỉ thiếu điều áp sát vào mặt tôi.

“Khụ khụ, các vị bớt căng thẳng đi một chút.”

Tôi cách một biển người này, nhìn thoáng qua Tiểu Hầu gia ở đằng xa, nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm, nhấc chân bước lại qua bậc cửa cao ngất của Hầu phủ.

34

Sau đó tôi một mình rời khỏi Tăng Chiết Hầu phủ.

Tôi đứng bên đường tấp nập người xe, quay đầu nhìn về hướng Hầu phủ. Cảnh tượng hư ảo tan biến, một đàn chim trời bay thành hàng ngang qua bầu trời trống trải kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-ngan-nam-cho-doi/chuong-7.html.]

Vừa rồi, tôi nói với Tiểu Hầu gia: “Sự thật đã chứng minh tôi không phải phu nhân của anh, xin anh từ nay về sau đừng đến tìm tôi nữa.”

Nhưng những ngày sau đó, thật sự không có hắn, tôi ngược lại cảm thấy không quen.

Sức nóng của mộ cổ dần nguội đi, cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo bình thường. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những chuyện nhỏ kỳ lạ xảy ra.

Khi đang xếp hàng ở tiệm bánh ngọt, vị khách nam xếp hàng trước tôi đột nhiên thấy không khỏe, ôm bụng chạy như bay vào nhà vệ sinh, khiến tôi nhặt được phần bánh su kem cuối cùng của ngày hôm đó.

Khi tôi đang qua đường dở chừng thì bất chợt thẫn thờ, chiếc ô tô bóp còi dài từ bên cạnh lao tới. Vào thời khắc nguy cấp, một đôi tay túm lấy hai cánh tay tôi, kéo tôi xoay người lại, vững vàng né được cú va chạm sau đó.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, đánh giá xung quanh nhưng ngay cả một bóng hình cũng không nhìn thấy.

Tôi trở về nhà, nằm bò ra giường, khắp người không còn chút sức lực. Từ phòng khách truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống, mắt tôi lập tức mở to, vội vàng chạy ra xem. Tấm rèm cửa đang bị thổi bay cao một góc, làm đổ chậu cây mọng nước trên bậu cửa sổ. Hóa ra đó chỉ là cơn gió lùa vào phòng.

Chứ chẳng phải người mà tôi muốn gặp.

35

Tôi vừa thất vọng lại vừa chán nản, vì mấy ngày nay vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, tôi dứt khoát không tìm nữa. Tôi thu xếp hành lý, đến trấn cổ quanh thành phố nghỉ vài ngày.

Thời tiết ấm lên, người đến trấn cổ du lịch khá đông.

Một vài người trẻ mặc Hán phục, chụp ảnh dưới các đình đài và cành hoa.

Tôi chẳng có việc gì làm, ngồi trên cầu đá ngắm cảnh, một giọng nữ cố tình hạ thấp truyền vào tai tôi…

“Tương Dực ca ca, lần này chúng ta đổi sang trang phục hiện đại, phu nhân sẽ không phát hiện ra chúng ta nữa chứ?”

Khóe miệng tôi không nhịn được khẽ giật một cái.

Tôi giả vờ như không hề hay biết, ngước nhìn bốn phía, nhanh chóng nhìn thấy thị vệ Tương Dực và cô bé Đào Đào đang giả vờ làm du khách ở gần đó.

Tương Dực nghiêm túc nhắc nhở: “Ngẩng mặt lên đi, đừng cứ nhìn về phía phu nhân mãi như thế.”

“Vâng ạ!”

Tôi cố gắng nhịn cười, cũng quay đầu lại theo. Nghĩ đến là ai đã phái họ tới, khóe môi vẫn vô thức cong lên.

36

Tôi cứ mặc kệ, ngồi trên cầu ngắm cảnh, không làm phiền họ. Chỉ là không khỏi cảm thấy hơi tò mò. Họ cứ đi theo tôi không rời nửa bước như vậy, như thể đang bảo vệ tôi, lẽ nào lo tôi gặp chuyện không may sao?

Cũng không biết tại sao tôi lại có trực giác này.

Tôi vừa mới lơ đãng trong khoảnh khắc này, vào khoảnh khắc hồn vía quay trở lại, tôi như thể nghe thấy có người đang gọi mình. Tôi dựng tai lên nghe ngóng kỹ càng.

Vài giây sau, giọng nói kia lại quỷ dị truyền đến…

“Ngư Hề, Ngư Hề.”

Mặt tôi lập tức tái mét. Bởi vì giọng nói này, dường như chính là giọng của tôi.

Đồng thời lại khiến tôi nhớ lại, trong giấc mơ ở công viên cách đây không lâu, bên hồ đêm trong Hoàng cung, người phụ nữ được mọi người vây quanh như sao vây trăng bước tới, đã gọi tôi câu “Ngư Hề”. Giọng nói của nàng ấy cực kỳ giống tôi nhưng nếu nghe kỹ, sẽ nghe ra trong giọng nói đó so với tôi thiếu đi vài phần dịu dàng.

Vậy thì tiếng gọi tôi vừa rồi, rất có thể chính là nàng ấy.

Tôi nghiêng người nhìn về phía nguồn âm thanh dưới cầu. Thấy phía dưới không phải đất trống mà là một mặt sông tĩnh lặng, tôi cảm thayasy kì lạ mà sững sờ một lát.

Giây tiếp theo, tôi mất trọng tâm ngã xuống sông.

Nước sông lạnh lẽo thấm đẫm khắp người tôi, tôi vùng vẫy mấy cái, tay chân lập tức bị đám rong rêu dày đặc quấn lấy.

Đám rong rêu màu đen giống như những xúc tu, khẽ chạm vào mặt tôi.

Rồi tôi kinh hoàng nhận ra, thực ra đây căn bản không phải rong rêu gì cả mà là từng lọn tóc dài lêu nghêu!

 

Loading...