27
Tính tình Tiểu Hầu Gia thật tốt, cũng thật nhẫn nại.
Hắn dường như cũng biết, nếu một người không muốn tin thì hắn nói gì cũng vô dụng.
Nhưng cũng có thể là muốn câu sự hiếu kỳ của tôi để tôi tự mình bước vào Chung Diệu Môn thăm dò mọi chuyện đến tột cùng là như nào.
Cho nên sau đó hắn không nói thêm lời nào mà cứ thế nhìn tôi ăn xong, bèn đứng dậy dọn bát đũa đi rửa.
Tôi tùy ý để hắn làm, trở về phòng thay một bộ quần áo khác.
Tôi đã bị công ty cũ sa thải, sáng nay phải đi phỏng vấn một công việc mới.
Tôi thay quần áo xong, đi ra thấy Tiểu Hầu Gia vẫn chưa đi.
Hắn đúng là xem nơi này như nhà của mình vậy, hắn đang xem TV.
Ờ, kênh hí khúc...
Thôi được, rất hợp với cái loại lão gìa như hắn.
Tôi vừa mở cửa hắn lập tức nhìn tới, tầm mắt một lúc lâu không rời khỏi người tôi.
Tôi ngại ngùng vuốt vuốt tóc.
Nhưng mà tôi chỉ muốn để lại ấn tượng tốt cho buổi phỏng vấn, chăm chút trang điểm một chút thôi mà.
Tôi diện một bộ váy công sở, đi giày cao gót cùng tất đen, mái tóc đen dài xõa ngang vai, được điểm tô chút phấn son nhạt.
Mặt tôi hơi nóng lên.
Tôi ho một tiếng, tìm chuyện để nói: "Ừ, anh còn ở đây sao?"
Tiểu Hầu Gia không hổ đã sống hơn ngàn năm, định lực hơn xa người thường.
Tôi đều đã nhìn thấy ý tứ trong mắt hắn, kết quả hắn vẫn ôn tồn lễ độ nói: "Phu nhân lại muốn ra ngoài sao?"
28
"Đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi thật sự không phải."
Ngài cứ một tiếng phu nhân hai tiếng phu nhân thế này, khiến công việc của tôi bay mất hết rồi, tôi sao dám nhận?
Tôi nghĩ tới điểm này thì lại vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm nói: "Vị Tiểu Hầu Gia đây, tôi thật sự rất rất muốn sống lại cuộc sống ban đầu, tôi tin anh nhất định còn sẽ gặp được người trông giống hệt phu nhân của anh hơn, dù sao anh cũng đã đợi ngàn năm rồi, thôi thì xin hãy đợi thêm chút nữa đi được không?"
Tiểu Hầu Gia đứng dậy đi về phía tôi, vẻ mặt vẫn thản nhiên không chút gợn sóng.
Hắn trả lời không đúng trọng tâm nói: "Hề Hề, nàng muốn đi phỏng vấn ở đâu, ta đưa nàng đi."
Cú đ.ấ.m vào bông, tôi càng thêm tức giận.
"Anh đừng lảng tránh, tôi đang nói chính sự với anh..."
Tôi thở dài: "Nếu anh thật sự thích khuôn mặt này, vậy ngày mai tôi sẽ đi chỉnh dung, cứ như vậy anh có lẽ sẽ không xem tôi là phu nhân của anh nữa rồi đúng không?"
Lúc hắn trầm mặc, mi mắt khẽ cụp xuống, che khuất một nửa ánh mắt.
Tôi thừa nhận tôi đang rung động, lý trí như kéo co lại kéo tôi về.
Ngay sau đó tôi lập tức nghe thấy lời kế tiếp của hắn.
"Hề Hề, nàng không chỉ trông giống hệt như xưa, chỗ phía dưới mông, phía trên đùi phải, nhất định vẫn còn một vết bớt màu tím nhỏ."
Trong đầu tôi ầm vang một trận, tôi mím chặt môi một câu cũng không thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-ngan-nam-cho-doi/chuong-6.html.]
Đúng vậy...
Là có...
29
Nhưng một nơi tư mật đến thế này, hắn sao lại biết được!
Tôi lập tức nghĩ thông suốt, xấu hổ tức giận mắng hắn: "Anh! Anh lại dám thừa dịp tôi thay quần áo mà lén nhìn à!"
"Không có."
"Anh còn ngụy biện, đừng tưởng tôi không biết anh có thể ẩn thân! Bằng không thì anh có thể nhìn thấy từ đâu chứ!"
Tiểu Hầu Gia trầm mặc một chút, chỉ đành nói: "Ta và nàng là phu thê, trước kia thường xuyên cùng phòng."
Một làn khối bỗng bốc lên từ đỉnh đầu tôi, mặt đỏ bừng, tôi nổi cơn tam bành.
Tôi quay đầu tìm kiếm đồ vật khắp nơi.
Tiểu Hầu Gia: "Hề Hề, nàng đang tìm gì vậy?"
Tôi: "Tìm đồ để đánh anh."
"Trong phủ có thước, theo ta trở về, để nàng đánh cho thỏa thích."
Vẫn không chịu từ bỏ sao?
Cái gọi là Chúng Diệu Môn đó.
Trời mới biết tôi vào trong đó rốt cuộc sẽ thế nào, tóm lại tôibiết không thể tin hoàn toàn lời hắn nói.
"Anh cứ thế mà muốn tôi vào cánh cửa đó sao? Tôi khuyên anh sớm dẹp bỏ cái tâm này đi, tôi ch. ếc cũng sẽ không đi, trừ khi anh dùng một cây côn đánh ngất tôi rồi vác vào!" Tôi hơi mất kiểm soát rồi.
Trên khuôn mặt ngàn năm không đổi của Tiểu Hầu Gia, hiện ra bộ dạng khai sáng.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, ngón cái vuốt vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của vấn đề này.
Tôi run b.ắ.n người lên, liên tục lùi lại vài bước ôm chặt lấy mình.
"Dừng lại! Anh, anh đừng qua đây..."
Thấy hắn tay chân múa may xắn tay áo lên, tôi cũng không biết là cố ý hù dọa tôi hay thật sự tính làm vậy.
Dọa cho tôi vội vàng chịu thua: "Được rồi được rồi! Có gì từ từ nói, tôi đi theo anh là được rồi... Tôi ngược lại muốn xem cái Chúng Diệu Môn này rốt cuộc là cái gì!"
30
Tiểu Hầu Gia dẫn tôi tới một khu phố cổ đầy mùi vị nhân gian.
Nơi đây không bằng khu thương mại mới phồn hoa bận rộn nhưng cũng xem như náo nhiệt.
Tôi đi theo bên cạnh Tiểu Hầu Gia, bước đi trong ngõ hẻm quanh co, tôi lấy làm lạ sao con hẻm này vẫn chưa tới cuối cùng.
Thoáng cái, bức tường bên cạnh bỗng nhiên trở nên hư ảo. Lúc tôi nhìn quanh, tiếng xe cộ tiếng người ở khu phố không xa như bị một luồng lực lượng ngăn cách đến nơi rất xa, bên tai chỉ còn lại ngọn gió nhẹ phất qua.
Khi tôi định thần nhìn về phía trước, trước mắt sừng sững hiện ra một tòa cổ trạch, trên biển cổng còn viết bốn chữ lớn…
Tăng Chiếu Hầu phủ.
Tôi lắp bắp lên tiếng nói: "Chính là nơi này sao?"
Tôi vừa quay đầu lại, mới phát hiện Tiểu Hầu Gia đã không còn ở bên cạnh.
Tôi ổn định lại cảm xúc, chậm rãi bước lên bậc thang, đi về phía cánh cổng lớn uy nghi của Hầu phủ đó.