10
Cầu được bùa hộ mệnh về, có lẽ tác dụng tâm lý phát huy, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hai ngày nay WeChat của tôi náo nhiệt không ngừng, rất nhiều bạn bè quen và không quen đều tìm đến hỏi chuyện mộ cổ.
Lại còn có công ty truyền thông chẳng biết tìm đâu ra số của tôi, cứ đòi ký hợp đồng để biến tôi thành người nổi tiếng trên mạng.
Tôi thực sự kiệt sức rồi, tôi chỉ muốn làm một người bình thường thôi!
Tôi nhận điện thoại của một người bạn rồi ra ngoài đi gặp mặt, lúc cửa thang máy sắp đóng, bên ngoài có một người đang bước vào.
Tôi giữ thang máy chờ hắn vào.
Người đến vóc dáng rất cao, mặc áo phông và quần thể thao, vóc dáng và gu ăn mặc thật sự rất ổn, chỉ liếc mắt một cái đã thấy khí chất của một anh chàng đẹp trai ập đến.
Dù tôi có điềm nhiên đến mấy, cũng là một cô gái với khuynh hướng bình thường. Còn chưa kịp nhìn rõ hắn rốt cuộc trông thế nào, đã bắt đầu thấy ngượng ngùng, khẽ nhích sang một bên nhường chỗ, trong lòng cứ mãi muốn xem rõ chân dung hắn.
Trong lúc thang máy đang xuống, ánh mắt tôi khẽ lay động, lén ngẩng đầu lên, đối diện ngay với ánh nhìn của hắn, kẻ đang khẽ nghiêng mặt và mỉm cười với tôi.
Nụ cười ngại ngùng trên khóe môi tôi bỗng dưng cứng đờ lại.
Sao... Sao lại là hắn?
Cái tên nam nhân cổ trang kia...
11
Trong khoang thang máy nhỏ hẹp, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Tôi đã không còn đường nào để trốn thoát.
Có điều, có lẽ vì lần này hắn đang trong bộ dạng hiện đại bình thường, mất đi vẻ quỷ dị và lạc lõng của trang phục cổ trang nên tôi ngược lại không sợ hãi như lúc trước nữa.
Nhưng mà, bọn họ thay phiên nhau theo dõi tôi, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Tôi rất muốn hỏi cho rõ nhưng lại hoàn toàn không có cái gan cất lời.
Tôi lặng lẽ ngoảnh mặt đi, nín bặt như thóc.
Hắn dường như vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, trong lòng tôi thật sự thấy rợn người.
Tôi ngẩng đầu lên cười gượng hai tiếng, thân thiện lên tiếng chào hỏi: "Anh cắt tóc rồi à?"
Hắn khẽ nhướng mày, chắc chắn không ngờ tới tôi lại có thể nói ra lời bất chấp như vậy.
Ý cười trong mắt hắn nhiều thêm một chút, chậm rãi lên tiếng: "Phu nhân thích bộ dạng tóc dài của ta hơn sao?"
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn vội vã phủ nhận từ "thích" kia, vậy mà lại cứ thế thản nhiên chấp nhận danh xưng "Phu nhân".
Đến khi tôi nhận ra điều không đúng, điện thoại di động đã reo lên trước một bước.
Tôi liếc nhìn hắn một cái rồi bắt máy.
12
Tôi vốn dĩ đã hẹn với một nam sinh viên khoa khảo cổ học hồi đại học để ra ngoài ăn cơm.
Mục đích chủ yếu là thỉnh giáo cậu ấy về chuyện ngôi mộ cổ đó.
Cuộc điện thoại này chính là cậu ấy gọi tới hỏi tôi khoảng mấy giờ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-ngan-nam-cho-doi/chuong-3.html.]
Lúc kết thúc, cậu ấy còn ôn tồn dặn dò tôi trên đường chú ý an toàn.
Tiếng nói lọt ra từ ống nghe điện thoại vang lên trong thang máy, đương nhiên, người đàn ông bên cạnh không rõ là người hay quỷ đó cũng nghe rõ mồn một.
Không biết vì sao, khi nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, tôi lại có cảm giác chột dạ như kẻ trộm vậy.
Tôi vừa cúp điện thoại xong, đã nghe thấy hắn hỏi tôi: "Phu nhân có hẹn sao?"
Hỏi thì hỏi đi, lại còn kèm theo biểu cảm cười mà như không cười.
Tôi một chữ cũng không dám nói thêm.
Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, một lát sau yếu ớt đính chính với hắn: "Tôi không phải phu nhân của anh..."
Thang máy sắp sửa đến tầng một, chỉ cần cửa vừa mở ra, tôi sẽ lập tức xông ra ngoài.
Tôi không để ý đến vẻ mặt của hắn mà đang âm thầm chuẩn bị cho hành động tiếp theo...
Ngay lúc này, thang máy "cạch" một tiếng, kẹt lại một chút, ngay sau đó, trước mắt tối om như mực.
13
Tôi kêu to một tiếng, lưng dựa vào vách thang máy, cơ thể run lập cập.
Giọng nói của hắn vang lên bên ngoài tiếng tim đập như trống giục của tôi.
"Hề Hề, nàng là phu nhân của ta, ta đã tìm nàng một ngàn năm."
Tôi bịt chặt tai, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi hoảng loạn.
Trong bóng tối, tôi đã không thể phân biệt hắn đang ở vị trí nào.
Có thể vẫn ở ngay trước mặt tôi, lại dường như khắp nơi đều có hắn.
"Hề Hề, về nhà với ta được không?"
"Chỉ cần vào Chúng Diệu Môn, nàng sẽ tìm lại được ký ức tiền kiếp, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau."
Lời của hắn truyền đến sâu thẳm trong tâm trí tôi nhưng tôi không thể phản ứng lại.
Tôi từ nhỏ đã sợ bóng tối.
Dì tôi vẫn thường trêu chọc nói, kiếp trước tôi chắc hẳn đã ch. ếc vào đêm tối, cho nên mới sợ hãi đến mức này.
Đến đây, hắn dường như nhận ra sự bất thường của tôi, lời hắn ngừng lại một chút, lo lắng gọi tôi một tiếng: "Hề Hề?"
Cảm nhận được vòng tay hắn đang đến gần, tôi vậy mà nghẹn ngào bật khóc, trán vùi vào n.g.ự.c hắn, cứ như sợ hắn sẽ rời đi mà dùng sức ôm chặt lấy eo hắn.
Tôi khóc rất thảm thiết, nước mắt chảy thành dòng không ngừng rơi xuống, cứ như thể phải chịu đựng một uất ức tày trời.
Hắn không nói gì nữa, lòng bàn tay khẽ vuốt ve sau gáy tôi mà không hề phiền lòng.
Tôi từ trước đến nay không biết chiêu này lại có hiệu quả kỳ diệu với mình, một cách thần kỳ đã khiến tiếng khóc của tôi ngừng lại.
Tôi vừa nức nở vừa lấy nước mắt nước mũi quệt đầy lên trước người hắn.
Giọng nói trên đỉnh đầu còn dịu dàng hơn cả cơn gió thổi rơi cánh hoa phượng tím ngày hôm đó: "Được rồi, Hề Hề đừng khóc nữa, có ta đây, ta ở đây mà."
Cánh hoa phượng tím...
Tôi ngừng nức nở, không hiểu sao mình lại nghĩ đến cái khoảng cây hoa phượng tím như mây như sương trong tâm trí kia.