Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 3: Tường Rào Sụp Đổ
Lâm An cố gắng sống như chuyện gì xảy . Những tiết học của giáo sư Dương Thành, cô chọn góc cuối lớp, luôn cúi mặt ghi chép, tránh ánh . cô càng tránh, dường như càng cố tình dồn cô thế thể né.
Bài luận nhóm đầu tiên, cô xếp cùng tổ với ba bạn khác – và... chính thầy Dương Thành chỉ định làm tổ trưởng.
“Thầy nhầm ạ?” – Cô lí nhí hỏi khi cả lớp về hết.
Dương Thành ngẩng lên từ bàn giấy, khoanh tay cô: “Không. Em tố chất lãnh đạo. Và thấy cách em xử lý áp lực.”
Áp lực lớn nhất của em... là thầy đấy! – Lâm An hét lên, nhưng chỉ cắn môi và gật đầu miễn cưỡng.
Tối hôm đó, nhóm họp online. Ba họp chuyện phiếm, chỉ cô là trình bày nội dung, căng thẳng vì bóng hình cứ lởn vởn trong tâm trí. Mắt cô lờ đờ, đầu óc căng như dây đàn.
Rồi chuông tin nhắn vang lên.
Số lạ: “Vẫn còn làm bài ?”
Cô nhíu mày, kịp trả lời thì tin tiếp theo đến.
Số lạ: “Đừng giả ngốc. Tôi em lưu từ đêm đó .”
Cô lập tức bật dậy khỏi bàn. Bàn tay run run khi bấm gọi đến. Một giọng trầm vang lên ở đầu dây bên .
“Em vẻ ngờ liên hệ, đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mot-dem-voi-giao-su/chuong-3-tuong-rao-sup-do.html.]
“Thầy... thầy của em?”
“Em quên ? Tôi là đặt xe cho em về hôm đó. Còn cẩn thận nhắn bạn em ‘đón tiểu thư say xỉn về giùm’.”
Cô đỏ mặt. “Thầy... nếu em là sinh viên, tại còn để chuyện xa?”
Dương Thành bật khẽ. “Tôi cũng định hỏi em câu đó. Nếu nhận lạc đường, em dừng ?”
Cô cứng họng. Anh đúng. Hôm đó cô là chủ động nhiều hơn cô tưởng.
“Em cần lo. Tôi sẽ làm khó em. nếu cứ lảng tránh như hiện tại, thấy... cam tâm.”
“Cam tâm gì chứ?” – Cô cau mày.
“Cam tâm khi em vờ như từng tồn tại. Trong khi ...” – Anh ngừng một nhịp – “…vẫn nhớ rõ từng chi tiết, từng thở của em.”
Tim Lâm An thắt . Câu , dù nhẹ nhàng, nhưng như sét đánh giữa trời quang.
“Thầy dừng .” – Giọng cô lạc – “Giữa chúng thể gì hơn. Em đuổi học. Em khác chỉ trích...”
“Vậy đừng để ai .” – Anh dứt khoát – “ thì định rời .”
Cô tắt máy. Trái tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Tường rào lý trí mà cô dựng lên đang sụp đổ. Cô sợ ánh mắt của , sợ những lời ... nhưng càng sợ cảm xúc thật trong lòng – thứ cảm xúc cấm kỵ, khiến cô rung động theo từng nhịp thở.
Và cô , tiếp theo chạm mặt ... cô sẽ thể thờ ơ như vẫn nghĩ.