Cả  Vu Xuân Dật cứng đờ tại chỗ.
Câu thứ hai của Bùi Dao Sanh nhanh chóng vang lên: “Mọi   ép  cũng vô dụng,  chỉ cưới   yêu!”
Liên tiếp hai câu   đánh gục   lớp giáp sắt của Vu Xuân Dật, khiến đầu óc  trống rỗng.
Chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Trong nhà đang hỗn loạn, nhưng    thấy gì cả.
Mãi lâu , nén  sự nghẹt thở đến đau đớn,  mới  hồn bước  nhà.
Bên trong  yên tĩnh hơn, Bà Bùi  thấy , liền vội vàng  tới kéo  : “Những ấm ức con chịu đựng  con đều kể cho bác  . Con cứ yên tâm, từ nhỏ đến lớn con làm gì cũng là nhất, bác chỉ nhận con là con rể nhà họ Bùi thôi.”
Vu Xuân Dật  cứng đờ, làm nhất, ưu tú thì  ích gì?
Với cái tính bướng bỉnh của Bùi Dao Sanh, cô    cần  thì thà c.h.ế.t cũng  gả cho …
Chưa đợi  mở lời, Bà Bùi  đưa thuốc  tay : “Con cũng  Dao Sanh nó nóng nảy  đấy. Trước đây nó chỉ  lời khuyên của con, con lên bôi thuốc cho nó, khuyên nó một chút ?”
Vu Xuân Dật nắm chặt thuốc, cổ họng nghẹn    nên lời.
Trước đây Bùi Dao Sanh  lời , chẳng qua là sự thỏa hiệp đổi lấy việc  ở bên, dung túng cho cô. Bây giờ cô  đang dốc sức chống đối vì Tô Cận Xuyên, e rằng đang hận  nhất.
Làm  còn chịu  lời ?
Tự giễu nghĩ thầm, cuối cùng  vẫn bước lên lầu.
Anh   tới cửa phòng ngủ, giây tiếp theo,  phụ nữ  chộp lấy một cái gối ném : “Cút!”
Bông gòn trong lòng bàn tay  cộm, Vu Xuân Dật nhẫn nhịn  đóng cửa bước  phòng.
Đi đến bên giường,  những vết m.á.u loang lổ  lưng cô,  đột nhiên  kìm : “Em yêu Tô Cận Xuyên đến thế ? Cả  đầy vết thương   đau ? Vì tình yêu, em  cần cả tính mạng luôn ?”
Nghe , Bùi Dao Sanh chợt ngẩng đầu  , đôi mắt đầy vẻ châm biếm: “Nếu  thật lòng thương , thì đừng   mách lẻo  lưng, hãy giúp đỡ thực tế .”
Bốn mắt  , ánh mắt  phụ nữ lạnh lùng và cố chấp.
Sự cố chấp   từng thấy, là khi  lầm tưởng cô yêu ...
Mắt khẽ run rẩy, Vu Xuân Dật  chịu nổi  dời ánh mắt ,  nghĩ đến sự nghiêm túc của cô lúc  là vì  đàn ông khác, tim  như  xé nát.
“Để  bôi thuốc .”
Lần ,  phụ nữ  từ chối.
Căn phòng  yên tĩnh.
Vu Xuân Dật từ từ bình tĩnh , bôi thuốc xong,  cố nén cảm xúc trong mắt, giả vờ bình tĩnh hết mức  thể: “Em   làm gì?”
Anh quá hiểu Bùi Dao Sanh, chỉ cần cô   làm thì   gì là  thể.
Huống hồ, bao năm nay  cũng  quen với việc thỏa hiệp …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mong-khong-thanh/chuong-4.html.]
Bùi Dao Sanh  lạnh một tiếng đầy ẩn ý,  màng vết thương  lưng mà  dậy.
Đôi mắt lạnh lùng, sắc như chim ưng săn mồi, khóa chặt  mắt Vu Xuân Dật: “Anh nên ,  là   bao che cho  . Mẹ   mạo phạm Cận Xuyên,   thể bỏ qua cho bà  .”
“Tuy nhiên, nếu   thể giúp   chấp nhận Cận Xuyên, thì chuyện xin   thể bỏ qua.”
“Cận Xuyên  dạn dĩ như ,   đơn thuần,   cách dỗ dành  khác. Có , một ‘con rể kiểu mẫu’  chắn  mặt, thật sự  chướng mắt.”
“Vậy thì ?”
Vu Xuân Dật  nhịn  xen , chẳng lẽ những gì  làm   là sai ?
Anh đối diện với đôi mắt bất cần đời của cô, nhưng những lời cô thốt   lạnh lùng và tàn nhẫn từng chữ một: “Nếu   bạn gái ,   sẽ  còn lý do để  chấp nhận Cận Xuyên nữa.”
Sắc mặt Vu Xuân Dật tái nhợt, cô đang   hủy hôn!
 nếu  là  hủy hôn,  sẽ  gánh chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Bùi, Tập đoàn Vu Thị chắc chắn sẽ rơi  tình thế khó khăn hơn.
Bùi Dao Sanh... thậm chí  cho  một chút đường lui nào.
Anh bật dậy, im lặng bước  ngoài.
   đến cửa, giọng  lạnh lùng đe dọa của  phụ nữ  vang lên từ phía : “Vu Xuân Dật,    sáng mai thấy tin Tập đoàn Vu Thị phá sản ?”
Vu Xuân Dật siết chặt bàn tay, cố gắng nhẫn nhịn, nỗi chua chát trong lòng  lan  khắp cơ thể.
    lựa chọn nào khác.
Hít một  thật sâu,  thỏa hiệp một cách mệt mỏi: “Vậy thì làm phiền em,  tìm cho  một  phụ nữ.”
Nói xong,  như chạy trốn khỏi căn phòng, rời khỏi nhà họ Bùi.
Trong xe,  gian chật hẹp càng khiến  thêm phần nghẹt thở.
Vu Xuân Dật  kìm  sự khó chịu, đột nhiên ‘oẹ’ một tiếng, nôn  máu.
Vệt m.á.u đỏ tươi thật kinh hãi, nhuộm đỏ cả đôi mắt của Vu Xuân Dật.
Anh đau đớn gục  vô lăng, lau sạch vết m.á.u nơi khóe miệng, nhưng cơn đau âm ỉ, râm ran lan khắp tứ chi, càng lúc càng dữ dội.
Anh thực sự  thể chịu đựng  nữa, đành lái xe đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra và tiêm thuốc giảm đau an thần, Vu Xuân Dật dựa  ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tỉnh nửa mơ,  cảm thấy như   ai đó đột ngột đẩy xuống từ vách đá—
“Vu Xuân Dật!”
Anh đột nhiên mở mắt, thấy bác sĩ   mặt, vẻ mặt thương hại đưa cho  tờ kết quả kiểm tra.
Trên đó  rõ ràng—
Ung thư giai đoạn cuối!