"Nếu ." Thẩm Hoài buông lỏng vai, lén nháy mắt với   : "Tôi cũng hết cách , các   đưa  thì cứ đưa ,  cắn răng chịu đựng mấy hôm là quên ngay thôi."
Hai  họ do dự mãi cuối cùng vẫn đồng ý, dù  trong mắt họ, một vạn tệ quan trọng hơn  quá nhiều.
Các giấy tờ  ký và công chứng xong xuôi, Thẩm Hoài chính thức trở thành  giám hộ của .
Họ  một vạn tệ của tháng đó,  huýt sáo  nhảy lên xe.
Cưỡi chiếc xe máy độ của họ phóng  ầm ầm,   ha hả  tăng ga, bốc đầu xe lao vút.
Tôi  họ rời , cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng   chút  cam lòng: "Anh ơi, tại    đưa tiền cho họ!"
Thẩm Hoài xoa đầu  : "Nói   phức tạp, nhưng chỉ  như  em mới  thể  học và sống cuộc đời bình thường ."
"Còn họ." Thẩm Hoài khẽ  một tiếng : "Mấy cái  ngu ngốc đó  thể nhận  mấy vạn thì khó  lắm."
Thẩm Hoài tìm trường cho .
Từ ngày   học, Thẩm Hoài  còn rảnh rỗi  ườn  ghế nữa.
Gọi  dậy, làm bữa sáng, đưa   học, nấu cơm, đón  tan học,   bận đến mức chân  chạm đất.
Cuối cùng   cũng thở phào  một , thì   gây chuyện ở trường.
Anh  vội vàng chạy đến trường cùng   cúi đầu  phê bình, đối mặt với lời tố cáo của giáo viên,    ngừng cúi đầu nhận .
Thế là xong , về đến nhà kèm  làm bài tập,    chọc cho liên tục phát điên, hận  thể chui  tủ lạnh để bình tĩnh .
Anh  : "Tiểu An! Tổ tông! Công chúa! Em  thể giống một cô gái  ! Có thể đừng chọc  tức c.h.ế.t  ! Có thể học  1+5+1 ! Có thể động não  !"
Khi  bộ dạng của  , mặc dù  bĩu môi nhưng trong lòng  nở hoa.
Bởi vì  phát hiện,  lâu     uống thuốc nữa.
Những viên thuốc đó   yên trong tủ  mốc meo,    còn mất ngủ cả đêm như , cũng  còn nhốt    vô cớ nữa, càng  còn nửa đêm  nghĩa trang  đến sáng.
Bây giờ   chạm giường là ngủ, dậy là bận rộn.
Thậm chí vì  quá ham ăn,   bắt đầu lo lắng về ví tiền.
Anh  bắt đầu  nhạc, hát hò trở .
Một khi kiếm đủ tiền cho  tiêu,   sẽ bắt đầu chuyển trọng tâm sang ,  bao giờ vắng mặt trong  bước đường trưởng thành của .
Có một ,  cẩn thận thăm dò hỏi  : "Anh còn  c.h.ế.t ?"
Anh  lập tức đưa tay gõ  cái đầu nhỏ của  : "Anh bận đến chết, tức đến c.h.ế.t , lấy   thời gian mà nghĩ đến chuyện c.h.ế.t nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/moi-nam-deu-co-tieu-an-ben-canh/chuong-9.html.]
He he he.
Vậy   chọc  tức nữa ,  sẽ học cho  !
Nửa năm , bố   của  c.h.ế.t vì đua xe.
Vừa , bác cả của Thẩm Hoài cũng  tai biến vì uống rượu quá chén mà ngã.
Ngày hôm đó, Thẩm Hoài lặng lẽ ở nhà làm một bàn đầy thức ăn.
Anh  uống rượu,  uống sữa tươi.
Cạn ly!
Vì những tháng ngày đen tối của chúng , vì những tia sáng lọt qua kẽ hở.
Vì .
Và cũng vì .
Ngoại truyện
Khi  du học trở về, Thẩm Hoài  nổi tiếng trở .
Anh  đến sân bay đón ,   thể chen  .
Anh     vây kín mấy vòng trong ngoài,    rạng rỡ như ánh mặt trời.
Anh  liếc mắt một cái   thấy  giữa đám đông, giơ hoa lên gọi: "Tiểu An!"
Tất cả   đều  đầu  … 
Thẩm Hoài  vì  yêu  mất mà  nhạc, vì chị  mà hát.
Có lẽ   nổi bật,  đủ xuất sắc, nhưng  vẫn là tia sáng quan trọng nhất trong cuộc đời Thẩm Hoài.
Tôi giơ tay lên mỉm  với  .
Cách đám đông, chúng      những giọt nước mắt mà chỉ hai chúng  mới hiểu.
Đã từng  một  thời gian, bầu trời của chúng    mặt trời, luôn chìm trong bóng tối.
 vì   mà  chẳng hề tối tăm.
Bởi vì  thứ khác   thế mặt trời.
(Hoàn thành)