Mỗi Năm Đều Có Tiểu An Bên Cạnh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-23 14:41:17
Lượt xem: 417

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh sững sờ: "Quỷ nhỏ, em thì cái gì mà c.h.ế.t với chả sống?"

"Em ." 

Tôi : "Bà nội em cũng giống như , bà mất..."

"Bà khiêng mất !"

Tôi cúi đầu, tiếp những cảnh đó.

Tôi sợ nhưng sợ sẽ sợ.

Tôi hỏi : "Ngày nào cũng ăn no mà, tại chết?"

"Đợi em lớn sẽ gả cho , tại còn chết?"

"Em mặc kệ, em tuyệt đối để khác khiêng !"

Tôi nghĩ chỉ cần khác khiêng , kiểu gì cũng tỉnh thôi!

Khi mấy lời , môi bắt đầu tái nhợt.

Nước trong bồn tắm cũng càng lúc càng đỏ.

Anh cũng còn sức để luyên thuyên với nữa, chỉ yếu ớt khẽ một tiếng :

"Chết thì chắc chắn sẽ khiêng chứ..."

"Em đừng nữa..."

Mãi mới nhận , nếu khiêng , ai sẽ cho ăn cho uống đây?

Vừa nghĩ đến việc chịu đói, lập tức bật nức nở.

Tôi bước đến túm lấy tay , cố gắng nhấc cao bàn tay đang chảy m.á.u của lên.

Tôi m.á.u tươi ào ạt chảy dọc cánh tay , càng càng lớn tiếng:

"Anh ơi, thể đợi em lớn hãy c.h.ế.t ạ?"

Nước mắt lã chã rơi xuống, thấm đẫm khuôn mặt tái nhợt của .

Anh gắng gượng hé mắt, giọng yếu ớt, đứt quãng nặn hai câu.

Anh : "Em... c.h.ế.t tiệt... ... gọi sớm hơn?"

"Đổi 110... thành 120... , ... ..."

Biết, chứ!

Trước đây thường xuyên gọi 120 cho bà nội, gọi 120 còn thành thạo hơn 110 nhiều!

Tôi run rẩy ngón tay bấm điện thoại, địa chỉ.

Trong lòng thầm may mắn vì thông minh.

Xe cứu thương đến nhanh.

Tôi thành thạo cầm điện thoại của lên xe.

Trên xe, bác sĩ hỏi làm .

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây trả lời: "Chắc là c.h.ế.t đến nửa chừng c.h.ế.t nữa ạ."

Tôi nghĩ chắc là phát hiện còn hữu dụng nhỉ. 

Tôi bất động giường, thầm mắng là đồ ngốc.

Ngày nào cũng ăn no mà còn chết, đồ đại ngốc!

Lúc cấp cứu, bác sĩ tìm nhà.

Tôi cầm ngón cái của mở khóa điện thoại, gọi gọi.

Vẻ bình tĩnh và thành thạo của khiến các bác sĩ và y tá đều sững sờ, thi khen giỏi quá.

Tôi nhảy lên ghế , đung đưa hai chân gì.

Cái câu "giỏi quá" mà họ , thực là do cùng bà nội cấp cứu bao nhiêu .

Lần đầu tiên, cũng xé lòng, làm .

Sau nhiều lên, cả quy trình còn quen thuộc hơn cả chị y tá mới đến.

Trong lúc Thẩm Hoài vẫn đang cấp cứu, một đám kéo đến.

Ai cũng đến và câu đầu tiên đều hỏi: "Nó c.h.ế.t ?"

"Có cần ký giấy tử ? Tôi ký cho!"

Họ túm lấy y tá rằng họ đều là của Thẩm Hoài, đều thể ký giấy từ bỏ điều trị.

Y tá lập tức lườm mấy cái, bực bội : "Người vẫn c.h.ế.t !"

Biết là gọi xe cứu thương, họ sang túm lấy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/moi-nam-deu-co-tieu-an-ben-canh/chuong-4.html.]

"Đứa con hoang từ thế , ai cho mày gọi xe cứu thương hả!"

"Đồ ranh con nhiều chuyện!"

"Tao cho mày , nếu nó c.h.ế.t thì mày coi chừng đấy!"

Tôi: "..."

Tôi họ túm kéo đến mức xây xẩm mặt mày, cánh tay đau nhức, hối hận c.h.ế.t gọi cuộc điện thoại đó.

Tôi gì, chỉ ngừng trừng mắt họ.

Họ xúm chửi bới, mắng chửi cả nhà Thẩm Hoài từ đầu đến cuối.

Từ miệng họ, đại khái ghép câu chuyện.

Họ là bác cả, chú út và cô của Thẩm Hoài.

Tất cả đều đến mong Thẩm Hoài chết, chia đều tài sản của .

Tôi lập tức hiểu .

Giờ thì ai cũng Thẩm Hoài chết, chỉ sống.

May mà Thẩm Hoài cứu sống.

Một đám thất vọng tràn trề, vỗ đùi bôm bốp la lên: "Sao mà c.h.ế.t chứ!"

Thế nhưng khi phòng bệnh, họ đổi thái độ, vây quanh Thẩm Hoài giả vờ quan tâm.

Thẩm Hoài trùm chăn kín mít, thèm để ý đến họ.

Họ thi kể lể gặp khó khăn thế nào, nghèo đến mức sắp cơm ăn.

Ai nấy cũng tìm cách moi tiền từ Thẩm Hoài.

Chẳng ai để ý đau , đói .

Khoảnh khắc đó, bỗng thấy đáng thương ngốc nghếch.

Tôi len lỏi qua đám đông, dang tay cạnh giường Thẩm Hoài:

"Mấy là đồ xa! Cút !"

"Anh ơi, nãy họ đều chết! Họ c.h.ế.t thì tiền sẽ là của họ!"

Trong nháy mắt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Thẩm Hoài cũng vén chăn lên, mặt đầy vẻ chán chường cuộc sống, ánh mắt đầy sự khó chịu và chán ghét.

Tôi : "Đồ ngốc, họ đều chết, thì nhất định sống chứ!"

Những xung quanh phản ứng , bắt đầu kéo

"Đồ ranh con từ mà dám ăn bậy bạ!"

Họ kéo thì thôi, kéo thì...

Tôi lập tức lăn ăn vạ, gào toáng lên: "Cứu mạng! Bắt nạt trẻ con kìa! Họ đánh trẻ con !"

Tôi gào , họ lập tức đuổi ngoài.

Lúc , ai nấy cũng quên lườm một cái mắng một câu "đồ khốn nạn".

chỉ Thẩm Hoài là .

Anh nhếch môi thảm, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt chút ánh sáng nào.

Khiến thấy vô cùng đáng thương!

Tôi kéo bàn tay quấn đầy băng gạc, vẫn rịn m.á.u của hỏi: "Đau ạ?"

Tôi nghĩ chắc là đau lắm, nhưng khàn giọng : "Đau cái con khỉ."

Tôi: "..."

Anh để mặc nắm tay , ngẩng cằm lên chớp mắt mấy cái.

Khi lén sang, khóe mắt vẫn rịn một giọt nước mắt.

Tôi đưa tay lau giọt nước mắt của , một cái, vẻ lớn : "Hừ, còn cứng miệng nữa."

"Thôi thôi, đừng nữa."

"Cũng đừng c.h.ế.t nữa nha."

"Hãy sống ! Sống cho ! Đợi đưa hết tiền cho em hãy chết!" Tôi nghiến răng, từng chữ một.

Ngay đó, một tiếng bất lực thoát từ khóe môi .

Cũng , lông mày khóe mắt đều giãn .

Anh đưa tay chọc trán : "Quỷ nhỏ, tuổi còn nhỏ mà lắm mưu nhiều kế thật!"

 

Loading...