3
Đồng tử của giãn to như thể động đất, bà ném giẻ lau lên bàn, trực tiếp kéo .
Sau đó từ chỗ bố bưng một cái bát đặt mặt .
“Mày dư tiền đến mức hóa rồ ! Nhà cơm ăn, nhất định bỏ tiền ăn mới thấy dễ chịu ? Có tiền nhàn rỗi đó thì mua thêm sữa bột protein cho chị mày còn hơn vạn !”
Tôi cúi đầu.
Trên bàn là nửa bát nước mì gói, mép bát dính vài vụn lòng trắng trứng, bên trong là mấy sợi mì nở trương, đếm đầu ngón tay.
Tôi cầm bát trực tiếp đổ thùng nước thải, “Đây là đồ thừa của Lê Loan Loan ăn ? Tôi ăn, cứ cầm mà cho lợn ăn!”
Bao nhiêu năm , nhà vẫn luôn như thế .
Hồi nhỏ, Lê Loan Loan ăn mì gói, cho sức khỏe nên cho ăn, chị liền lóc ầm ĩ.
Sau nghĩ một cách, khi nấu mì gói, liền thêm trứng, thịt bò và rau xanh .
Tôi cứ trân trân , với là cũng ăn.
Mẹ bảo , “Chị mày cần dinh dưỡng, lát nữa để chị mày ăn , ăn thừa bao nhiêu thì đều là của mày.”
Ngày hôm đó, bưng bát mì nấu xong cho chị .
Chị ăn một miếng ngon thật, liền đút cho một miếng mì, đút cho chị một miếng thịt bò.
Cứ thế, hai bọn họ mỗi một miếng, thì bên cạnh nuốt nước bọt chờ đợi.
Kết quả họ ăn hết mì, trứng và thịt bò, chỉ để một bát nước mì, bên trong chỏng chơ vài cọng rau xanh héo úa.
Tôi tủi , , “Lê Khinh Khinh, mày cái gì? Những thứ chúng tao để cho mày đây đều là tinh hoa đấy!”
Tôi đẩy bát sang một bên, “Mẹ ơi, con ăn tinh hoa, con ăn mì sợi và thịt bò.”
Mẹ mắng , “ là đồ điều, uống nước , thì gì để ăn nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mo-dia-may-man/chuong-2.html.]
Bà đổ bát nước mì cống thoát nước.
nếu đều là tinh hoa, bà uống chứ? Sao đổ ?
…
Mẹ sững sờ câu hỏi của , bởi vì kể từ đầu tiên uống nước mì và đổ , về bao giờ từ chối nữa.
Mỗi đều ngoan ngoãn uống hết, nếu thì sẽ gì để ăn.
Mẹ trừng mắt mắng , “Lê Khinh Khinh, hôm nay mày lên cơn gì !”
Lên cơn gì.
Cơn điên giờ chết.
Tôi thèm để ý đến bà nữa, thẳng đến quầy hàng bên cạnh, gọi một suất mì nóng khô.
4
Tôi thoải mái quét mã thanh toán, chạy tới ngăn .
Dì Lý – chủ quán mì nóng khô sớm chướng mắt chuyện ngày nào cũng bóc lột như nô lệ, khẩy một tiếng, “Sao , Khinh Khinh ngày nào cũng giúp cô làm việc, ăn bát mì mà cô cũng vui lòng ?”
Chưa đợi gì, hít một thật sâu, “Dì Lý hiểu lầm , tiếc tiền một bát mì , bà mì nhà dì làm bằng keo, sợ ăn dính ruột.”
Mẹ vô cùng lúng túng, bởi vì bà ghen tị vì quán dì Lý làm ăn , ngày nào cũng với hàng xóm trong khu của chúng như .
Dì Lý đanh đá chống nạnh, lao thẳng về phía , “Mày bậy! Mì nhà tao làm bằng keo? Thế thì đậu phụ thối nhà mày ngâm bằng nước phân !”
Mẹ chịu thua kém, “Củ cải muối chua nhà mày thì dùng chân dẫm mà muối!”
Dì Lý đặt bát mì nóng khô của lên bàn, cởi tạp dề quất thẳng mặt , “Gà rán nhà mày là thịt đông lạnh để lâu! Mì lạnh nướng nhà mày phân chuột, đậu phụ thối nhà mày ngâm bằng nước phân!”
Giọng bà cao, liên tục lùi bước.
Đợi đến khi bà về quầy hàng nhỏ của , khách hàng sợ bỏ chạy mất gần hết.