Mộ Của Tôi Bị Chó Đào - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-08-23 15:44:41
Lượt xem: 2,321

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi quanh, chỉ huy Phó Bách: “Anh lục tung hết sách của lên .”

 

một bức ảnh nào cả.

 

“Không chứ, cô thầm yêu kiểu gì mà chẳng nhật ký, cũng chẳng kể cho bạn , giấu kỹ thật đấy.”

Linlin

 

Anh lắc lắc đầu, đầy tiếc nuối: “Cô xem cô giấu kín quá, g.i.ế.c cô mà chẳng tìm manh mối gì.”

 

Tôi hiểu thấy m.á.u nóng dồn lên: “Có khi nào g.i.ế.c ?”

 

Phó Bách trợn tròn mắt, tin nổi : “An Trường Lạc, cô thể đừng vô lương tâm thế ? Tôi mạo hiểm tóm đồn cảnh sát để giúp cô tìm kẻ sát hại, cô còn bênh vực cái tên đáng c.h.ế.t đó ?”

 

Tôi xụ mặt ngay lập tức, đúng là Phó Bách quá nghĩa khí .

 

Tôi và Phó Bách tìm lâu, cả căn nhà bất cứ manh mối nào. Phó Bách mệt nhoài, vật giường của .

 

“Mùi … thơm quá.” Anh thò đầu khỏi chăn của .

 

Mặt đỏ bừng vì tức giận, nếu ma cũng thể đỏ mặt.

 

“Sao cứ thấy mùi quen quen như từng gặp ở nhỉ?” Anh hít sâu thêm hai .

 

Tôi lượn đến mặt , tung một cú đ.ấ.m móc trái, một cú đ.ấ.m móc , tất cả đều xuyên qua má , chẳng tạo dù chỉ một làn gió.

 

“Anh đê tiện hả? Lại còn giường con gái mà hít lấy hít để nữa chứ?”

 

Hình như Phó Bách cũng nhận gì đó , khẽ ho một tiếng dậy.

 

đúng lúc đầu, tay chạm một vật gì đó, thứ đặt gối , thậm chí còn giấu ga trải giường.

 

Vẻ mặt Phó Bách lập tức trở nên nghiêm trọng, cũng khó khăn nuốt nước bọt.

 

Anh run rẩy lôi vật đó , đó là một vật phẩm nhựa hình cục phân.

 

Anh nhếch mép: “Sở thích của cô đúng là đặc biệt thật đấy, giấu thứ ga trải giường.”

 

Mắt Thúy Hoa sáng rỡ, nó thấy “thức ăn ngon” liền nhanh chóng xông tới, há miệng ngậm cục phân cái mồm hôi hám của nó.

 

Phó Bách giật , vội vàng cạy miệng chó .

 

Thúy Hoa cũng nhận mùi vị đúng, chút ghét bỏ nhả thứ đó .

 

Cục phân dính đầy nước dãi chó rơi xuống đất, phát tiếng kêu “xì xì xì”, hóa đó là một cái bút ghi âm.

 

Giây tiếp theo, thấy giọng của chính : “Học trưởng, thích động vật nhỏ ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mo-cua-toi-bi-cho-dao/chuong-9.html.]

 

“Ừm.” Người đàn ông đáp một tiếng.

 

Hình như bên đang mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp xuống ô rõ lắm.

 

Tôi thấy giọng cẩn thận : “Vậy mấy con mèo con thể nhận nuôi ạ? Em nuôi .”

 

“Nhà nuôi chó , tạm thời thể nuôi mèo.”

 

Lần cuối cùng cũng rõ giọng đàn ông đó, trong trẻo, dễ , còn quen thuộc một cách kì lạ.

 

Tôi lơ lửng giữa trung, cùng Phó Bách đang cầm cái bút ghi âm hình cục phân chằm chằm, mắt chúng từ từ mở to.

 

Phó Bách lộ vẻ mặt như gặp ma: “An Trường Lạc, cô…”

 

Tôi hít một lạnh, Thúy Hoa lưng , hồi đó nó bé tí tẹo, giờ biến thành một con heo thế .

 

Tôi nhớ , thầm yêu suốt ba năm, đang sống sờ sờ mặt .

 

Lần đầu tiên gặp Phó Bách là xe của .

 

Phó Bách tới hỏi bài, lúc đó mới 17 tuổi, qua cửa sổ xe, trai với đôi lông mày và ánh mắt thanh tú, đầu tiên cảm nhận tim đập thình thịch là thế nào.

 

mối tình đơn phương tuổi thanh xuân luôn kèm với sự tự ti sâu sắc, đủ dũng cảm.

 

Phó Bách là nhân vật nổi bật ở trường họ, còn chỉ là một xa lạ mà còn từng gặp mặt.

 

Thậm chí chúng học cùng trường, gần như khả năng gặp mặt.

 

Trong ký ức của , luôn tỏa sáng.

 

Có lẽ, mối tình đơn phương của cô gái trẻ tự động phủ một lớp hào quang lên , khiến ngay cả dũng khí để chuyện với cũng .

 

Ngày hôm đó là đầu tiên, cũng là duy nhất chuyện với Phó Bách.

 

Tôi thấy dắt một chú chó trắng nhỏ dạo trong mưa, ấp ủ lâu, mượn danh nghĩa mèo hoang, ghi đoạn đối thoại .

 

Phó Bách mắt tròn xoe, nhưng đó, nuốt nước bọt, nụ khóe môi chút kìm : “An Trường Lạc, cô thích thầm ?”

 

Tôi lắp bắp nên lời.

 

Trong phòng khách bỗng tiếng động, tiếng bước chân của ngày càng gần, kèm theo tiếng bà lầm bầm: “Sao thấy trong phòng chuyện nhỉ?”

 

Phó Bách cất gọn bút ghi âm, hai lời đến cửa sổ định trèo ngoài, nhưng đầu thấy Thúy Hoa đang chảy dãi ngốc nghếch, gặp khó khăn.

 

Loading...