khi đầu , thấy chiếc điện thoại ở một bên.
Đó là điện thoại của .
Chắc là sáng nay cảnh sát lấy để lưu dữ liệu điều tra nên mang .
Giờ thì nó đang yên vị ở khu vực cửa .
Tôi bay đến mặt Phó Bách.
"Điện thoại của ở đằng kìa, chúng lén lấy , thể sẽ manh mối gì đó."
Anh trợn tròn mắt, chột .
"Sao thể trộm đồ chứ?! Lại còn ở nhà cô giáo mà kính trọng nữa chứ."
Tôi tẩy não .
"Đây là nhà , đây là điện thoại của , thể tính là trộm chứ."
Cuối cùng, Phó Bách cũng thỏa hiệp.
Anh lợi dụng lúc dậy rót cho , lấy chiếc điện thoại ở khu vực cửa .
đứa trẻ thật sự quá vụng về, từng làm chuyện như .
Mẹ bếp đột nhiên thò đầu .
"Tiểu Bách, cháu uống Long Tỉnh ?"
Một tiếng 'rắc' giòn tan, chiếc điện thoại rơi xuống, trợn tròn mắt bước từ bếp.
Tôi là một con ma mà sốt ruột đến cào cấu ruột gan.
Phó Bách như một tên tội phạm bắt tại trận, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Chiếc điện thoại cứ thế chình ình tấm thảm ở cửa.
"Đừng im thế chứ! Nhặt lên ! Giấu chứ!"
Linlin
Tôi sắp làm cho tức c.h.ế.t , nhưng bộ dạng lúng túng của Phó Bách khiến hiểu , những từng làm chuyện , mà càng từng làm chuyện mặt giáo viên.
"Tiểu Bách, chó của cháu... trĩ ?"
Mẹ cau mày Thúy Hoa.
Tôi và Phó Bách theo lời bà xuống, cái m.ô.n.g trắng to đùng của con Samoyed cứ thế lên chiếc điện thoại.
Có lẽ vì cấn khó chịu, nó cứ vặn vẹo cái m.ô.n.g nhỏ ủn ỉn, nhưng mãi nhấc m.ô.n.g lên.
Mẹ thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mo-cua-toi-bi-cho-dao/chuong-4.html.]
"Chó cũng tẩy giun đó, hồi Trường Lạc còn sống cứ nuôi chó, vì thế dì còn đặc biệt tìm hiểu, nhưng ngờ... hức hức hức."
Chúng , một một ma, ghế sofa phòng khách.
Phó Bách trông mơ hồ, thì bay vòng quanh .
"Mở khóa ." Phó Bách đầu hỏi : "Mật khẩu ?"
Tôi im lặng lâu: "Sinh nhật ."
Không khí một nữa chìm im lặng.
Tôi chút ngượng ngùng: "Tôi nhớ nổi."
Anh hít sâu một : "Vậy bây giờ làm đây? Tôi thể nào hỏi cô ."
Tôi vươn ngón tay : "Hay là thử vân tay?"
Anh như kẻ ngốc, tay tự nhiên xuyên qua chiếc điện thoại, nhận diện khuôn mặt cũng quét .
Tôi chán nản xuống ghế sofa bên cạnh.
"Điện thoại thông minh đấy, một chút cũng thông minh, ngay cả ma cũng quét ."
Phó Bách hít sâu một : "Đi sang một bên mà , đừng thò mỗi cái đầu khỏi ghế sofa như thế."
Anh cầm điện thoại mày mò hồi lâu, cuối cùng mắt sáng lên: "Ở đây một liên hệ khẩn cấp, là gọi thử xem ."
Đương nhiên nhớ liên hệ khẩn cấp là ai, chỉ chút ấn tượng mơ hồ rằng đó là một cô gái.
Điện thoại gọi hai cuộc đều ai nhấc máy.
Phó Bách bất lực đặt điện thoại xuống: "Tôi chứ chấp niệm của cô là gặp cô ? Bây giờ , cô cũng gặp , cô còn chấp niệm gì nữa?"
Tôi chút ngại ngùng gãi gãi ngón tay: "Tôi còn c.h.ế.t như thế nào."
Phó Bách suýt thì phun một ngụm máu: “Đấy là chuyện của cảnh sát.”
Lời còn dứt, chuông điện thoại reo.
Vuốt màn hình máy, đầu dây bên truyền đến một tràng tiếng đàn ông rên rỉ thảm thiết.
Phó Bách nhíu mày : “Không cô liên hệ khẩn cấp là bạn của cô ? Bạn khác giới ?”
Tôi cũng nhíu mày: “Không đúng nha, trong trí nhớ của thì bạn là con gái chứ.”
Tiếng rên rỉ thảm thiết kéo dài hơn mười giây, đó đầu dây bên truyền đến giọng một phụ nữ thở dốc: “Anh là ai? Gọi cho làm gì?”
Ngay khoảnh khắc thấy giọng đó, nước mắt chực trào , nhưng ma làm gì nước mắt, thế là há miệng gào.