
Mẹ tôi là ánh trăng sáng
- Cập nhật
- 3 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Tiểu ThuyếtNgôn TìnhĐô ThịHiện ĐạiNgượcHào Môn Thế GiaTrả ThùGia ĐìnhTổng TàiNgôn Tình Thực TếCó Sử Dụng AI
- Team
- Nguyễn Yên
- Lượt xem
- 4,971
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Sau khi Chu Tri Diễm và thiên kim nhà họ Giang công khai đính hôn, tôi – một nữ minh tinh hạng ba đã hết thời – tiết lộ một tin gây sốc cho giới báo chí: “Chu Tri Diễm và tôi có một đứa con.”
Chỉ vì tin này, Chu Tri Diễm cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của tôi. Tôi nghẹn ngào nói: “Này, tôi sắp chết rồi, con chúng ta anh có chịu nuôi không?” Nghe tiếng thở dồn dập của anh, tôi cảm nhận được rõ sự chán ghét. Vài giây sau anh mới lạnh lùng đáp: “Được, đợi cô chết rồi tôi sẽ nuôi.”
Quả nhiên anh chẳng tin. Ngay cả email kèm hồ sơ bệnh án tôi gửi anh, anh cũng chẳng buồn mở. Ngày trước vì tiền, tôi đã bày đủ chiêu trò với anh. Giờ thì bản tính tôi vẫn thế:
“Này… có lẽ tôi không chết ngay được, anh có thể qua đón con bé trước không? Nó dễ nuôi lắm, ngoan ngoãn, chẳng phiền phức gì…”
Chưa nói hết câu, anh đã cúp máy. Gọi lại chỉ thấy thông báo “đã bị chặn số”. Không sao, tôi còn cả tá cách để đưa con bé đến nơi anh.
Quay sang, bé Thụy Chi sáu tuổi nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm, giơ lên khay trứng rán như báu vật: “Mẹ ơi, con đã học rán trứng trong nồi nhỏ rồi, con sẽ chăm mẹ.” “Mẹ ơi, mẹ đừng đưa con đi chỗ khác được không?”
Cô bé leo lên giường, múc từng thìa trứng đút cho tôi. Lúc đó tôi mới để ý, má trái non nớt của bé có một mụn nước nhỏ do dầu bắn. Lương tâm tôi như bị đâm một nhát. Thật tội nghiệp khi để đứa trẻ phải chăm sóc người lớn là tôi đây. Dạo này tôi rất lười, lúc nào cũng rơi vào trạng thái buồn ngủ, rõ ràng chẳng biết chăm con. Tóc tết lỏng lẻo, quần áo cũ rách, hôm đói hôm no, cằm bé nhọn hoắt.
Thôi thì đưa cho Chu Tri Diễm nuôi vậy. Anh ta là thiếu gia hào môn Bắc Kinh, chó nhà anh còn được ăn ngon hơn con bé bây giờ.
Tôi dỗ dành con: “Nhà mình nghèo, mẹ lại mắc bệnh hiểm nghèo, có thể bỏ lại con bất cứ lúc nào. Con còn nhỏ làm sao sống nổi? Sang nhà ba mà sống tạm cho khá hơn.” Tôi chỉ vào tấm ảnh: “Xem này, kia là ba con, kia là vị hôn thê của ba – nghĩa là mẹ mới của con.” “Sau này ba con và mẹ mới sẽ thành một gia đình hạnh phúc, bạn con cũng sẽ không còn trêu con là ‘không có ba’ nữa.”
Thụy Chi nắm chặt tai con thỏ bông, nước mắt lăn dài: “Con không cần ba, cũng không cần mẹ mới, con chỉ cần một mình mẹ thôi.”
Cô bé cứng đầu y như tôi. Nhưng tôi là mẹ nó, lì hơn cả con – cuối cùng cũng thuyết phục được. Thụy Chi chớp dôi mắt to, nấc lên: “Ba giàu lắm, sao không để ba cho mẹ đi chữa bệnh được không?”
Tôi véo má cô bé: “Ba con ghét mẹ đến tận xương tủy rồi. Nếu con bảo ba như vậy, ngay con cũng bị đuổi ra đường đấy.” “Con phải nói với ba rằng: ‘Mẹ là người đàn bà độc ác, suốt ngày đánh mắng con, không cho con đi học, không cho con ăn no; nếu mẹ chết, thì bảo mẹ đáng chết.’ Khi con đứng cùng phe với ba, ba mới chịu tin con.”
Tôi cố tình chọn đúng ngày kỷ niệm thành lập công ty Chu Tri Diễm để đưa con đến. Anh đứng trên sân khấu, soái ca mặc comple bảnh bao, ánh đèn tỏa lấp lánh. Tôi chợt nhớ câu anh từng bảo mẹ anh sáu năm trước: “Chỉ bao nuôi ngoài kia cho vui thôi, không thật sự mang về nhà đâu, mẹ cứ yên tâm…”
Dù trước nay tôi với anh cũng chẳng mấy thật lòng, nhưng tôi là người thù dai. Ngay sau đây, tôi xem anh sẽ còn “ngầu” như được nữa không.
- Nếu bạn chỉ muốn chấm điểm cho truyện, không muốn viết đánh giá, hãy tích vào "Tôi chỉ muốn chấm điểm".
