Mẹ Nuôi Của Người Giàu Nhất Thành Phố - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:05:50
Lượt xem: 364

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một vòng, cổ nặng trĩu thêm mấy cân, đều vui vẻ cứ như họ là ông ruột của .

 

Ngoài cửa là ai đang cãi cọ, tiếng chói tai đến nỗi bên trong cũng thể thấy.

 

Mẹ kế liếc mắt hiệu cho bảo vệ nhưng kịp để họ xử lý thì bên ngoài xông trong với vẻ mặt chật vật, trừng mắt : “Con ranh con, mày tống bố mày mà còn ở đây tổ chức tiệc tùng gì! Sao mày nghĩ cách cứu bố mày !”

 

Tôi nhận , đó là chị gái của bố .

 

Mẹ kế thấy tình hình , nhíu mày gằn giọng: “Đứng ngây đấy làm gì? Mau tống cổ ngoài!”

 

“Tôi xem ai dám động !” Hứa Cần thuận thế lăn đất, hai tay dang rộng ngang bướng chịu .

 

Những giàu từng thấy loại đàn bà đanh đá ở nông thôn, họ đều vội vàng tránh xa bà , ngược còn chừa một trống nhỏ cho bà .

 

Hứa Cần chống nạnh, chửi bới om sòm: “Mày giờ phát đạt , nhận bố mày nữa, còn chúng tao thì ? Mày nghĩ đến chúng tao ? Bố mày là em trai tao, mày đẩy bố mày tù khiến tao còn , mày độc ác, tàn nhẫn đến thế!”

 

sụt sùi lau nước mắt.

 

Tôi sắc mặt lạnh tanh, phản bác: “Ông làm hại , ông đáng đời!”

 

“Mày…” Hứa Cần ngờ lý lẽ, liền đổi sang giọng điệu cầu xin: “Cứ coi như cô cầu xin mày, bỏ qua cho bố mày ? Hoặc là mày bồi thường cho cô bốn triệu tệ, dù cô cũng mất một mà…”

 

Tôi ngay mà, nhà bố , làm thể thứ gọi là tình .

 

Linlin

Cuối cùng bày trò hề , chẳng cũng chỉ vì tiền thôi .

 

Mẹ kế chăm chú , ánh mắt như : Những gì dạy con, nhất đừng để thất vọng.

 

Sau cơn giận tột độ, bình tĩnh lạ thường.

 

Nhìn đám khách mời xung quanh với vẻ mặt hóng chuyện, ánh mắt dò xét của ông ngoại và kế, cùng với nỗi lo lắng và sự động viên rõ ràng trong mắt Tạ Tuấn Ý. 

 

Tôi giận mà bật , phòng lấy ví tiền, mỉm nhàn nhạt: “Bà tiền , nhiều.”

 

Sau đó vốc một nắm tiền giấy, tùy ý vung lên trời, những tờ tiền đỏ bay lượn như tuyết.

 

Hứa Cần đau lòng hét lên: “Đừng ném, đừng ném!”

 

Tôi để ý đến bà , tiếp tục tung tiền, cho đến khi cả đất trải đầy màu đỏ.

 

Tôi khinh miệt : “Bà , cứ lấy .”

 

Hứa Cần kích động, bất chấp tất cả mà gào lên: “Mày nhiều tiền đến mấy cũng của mày! Mày cháu ruột của họ! Bọn tao mới là nhà của mày!”

 

“Bây giờ thì còn là nhà nữa .”

 

Ông ngoại xem đủ màn kịch, chống gậy đến bên cạnh , vỗ vai đầy mãn nguyện: “Lớn , cuối cùng cũng dùng tiền đập .”

 

Tôi mỉm rạng rỡ, chẳng đều là học từ ông ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-nuoi-cua-nguoi-giau-nhat-thanh-pho/chuong-9.html.]

 

Mẹ kế cũng tiến đến nắm lấy tay , với giọng điệu nhẹ nhàng : “Hôm qua bố con, , còn là bố con nữa . Ông ký giấy tờ cắt đứt quan hệ cha con, con và gia đình họ còn bất kỳ liên quan nào nữa.”

 

Hứa Cần ngây : “Không thể nào, mày lừa tao.”

 

Mẹ kế thèm để ý đến bà , lẽ là lười để ý.

 

Ông ngoại ho khan vài tiếng, hắng giọng trịnh trọng giơ tay lên: “Tôi xin tuyên bố, Tập đoàn Trịnh thị sẽ do cháu gái Hứa Mộ của tiếp quản, con bé chính là thừa kế duy nhất của !”

 

Lần chỉ bộ khách mời ồ lên kinh ngạc, ngay cả cũng ngây , thể tin nổi mà hỏi: “Ông ơi, ông đang ạ?”

 

Thế nhưng chỉ ông ngoại , kế và Tạ Tuấn Ý cũng .

 

Ba họ cứ như bàn bạc , cho chút cơ hội phản ứng nào.

 

Mẹ kế : “Bọn suy nghĩ lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ cách mới thể khiến thực sự công nhận con là một thành viên trong gia đình chúng , cũng là để con rằng, chúng thực sự yêu con, ruột của con, cũng vì thương hại con. Con chính là nhà của chúng , mãi mãi là như .”

 

“Mẹ ruột của con ở trời , chắc cũng sẽ vui mừng.”

 

Hốc mắt sớm ngấn lệ, liền lao thẳng lòng nuôi.

 

Ông ngoại và Tạ Tuấn Ý mãn nguyện chúng ôm chặt lấy .

 

“Ông ơi, ơi, con cảm ơn ạ.”

 

Tôi kế, một nữa nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn ạ.”

 

Khóe môi kế nở nụ , dịu dàng xoa đầu : “Sao nữa ? Đừng Mộ Mộ, hôm nay sinh nhật vui vẻ lên chứ, sinh nhật vui vẻ.”

 

Tôi hít hít mũi: “Không , ơi, móng tay chọc da con đau quá.”

 

Mẹ kế: “… Con bé , sớm.”

 

Hứa Cần đuổi ngoài từ lúc nào, Phó Tâm Vũ còn kích động hơn , vì vui sướng.

 

Tạ Tuấn Ý và kế cách đó xa, cưng chiều hai đứa chúng cãi cọ ồn ào.

 

Từ đến nay, vẫn luôn cảm thấy là vịt con xí, cho đến khi bà tiên đỡ đầu xuất hiện, khoác lên những bộ xiêm y lộng lẫy, biến thành cô bé Lọ Lem lúc mười hai giờ.

 

Thế nhưng bà tiên đỡ đầu với : Những thứ vốn dĩ là của con.

 

Thế là lớn lên trong tình yêu thương, trở thành công chúa thực sự.

 

Trong câu chuyện kết thúc, nàng tiên cá hóa thành bọt biển, cô bé Lọ Lem cũng gả cho hoàng tử.

 

Thực họ sống trong lâu đài và hạnh phúc bên gia đình !

 

-Hết-

 

Loading...