Quả nhiên quần áo của giàu đều tinh xảo đến , Tạ Tuấn Ý hề tỏ sốt ruột chút nào, còn giúp phối hợp phụ kiện phù hợp.
Trước đây bố bao giờ mua quần áo cùng .
Tôi bỗng nảy sinh một cảm giác chua xót khó tả, chạy đến ôm chầm lấy : “Cảm ơn !”
Tạ Tuấn Ý đặt tay , cuối cùng đặt lên đầu nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Tai đỏ bừng, ho khan một tiếng: “Cảm ơn gì chứ, đều là một nhà mà.”
hình như thấy tim đang đập thình thịch, sự dịu dàng trong đáy mắt còn kịp giấu .
Tôi vạch trần mà gọi nhân viên bán hàng tính tiền, với , thực tim cũng đang đập thình thịch.
Nửa tháng qua, Tạ Tuấn Ý luôn chăm sóc , nghĩ chắc chắn là do kế dặn dò nhưng mỗi khi quan tâm đến thì kìm lòng mà xao xuyến.
Một giọng đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của : “Xin làm phiền, tổng cộng của hai vị hết tám triệu lẻ một hào, xin hỏi là quẹt thẻ tiền mặt ạ?”
Tạ Tuấn Ý : “Quẹt thẻ .”
Sau đó tìm thẻ mười phút liền, trong lòng một dự cảm chẳng lành: “Anh ơi, đừng với em là mang thẻ nha.”
Tạ Tuấn Ý vội vàng lau một vệt mồ hôi tồn tại trán, thành thật với : “Hình như thật sự mang theo.”
Tôi: …
Tạ Tuấn Ý, em thật sự g.i.ế.c .
Vào khoảnh khắc quan trọng, vẫn kế mặt.
Mẹ kế cao một mét bảy mươi tám với khí chất mạnh mẽ tự nhiên, thoải mái quẹt thẻ, và Tạ Tuấn Ý xách theo đủ thứ túi lớn túi nhỏ theo bà, cứ như một nữ hoàng dẫn theo hai tùy tùng.
Mẹ kế đeo kính râm , : “Được , hai đứa chơi , về chơi… uống chiều đây.”
Trong lòng thầm bĩu môi, chắc là chơi mạt chược .
“Hứa Mộ!” Đột nhiên thấy gọi tên , theo bản năng đáp một tiếng, giây tiếp theo cứng đờ nguyên tại chỗ…
Bố , đang với ánh mắt cực kỳ u ám.
Tôi gặp bố hơn nửa tháng , khi kế đưa về nhà, bà từng nhắc đến bố .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-nuoi-cua-nguoi-giau-nhat-thanh-pho/chuong-5.html.]
Mỗi trong gia đình đều coi như của họ, đến mức thực sự nghĩ là công chúa.
đến thời khắc đó, vẫn là cô bé Lọ Lem lúc mười hai giờ, là con chuột cống rãnh.
Tôi nhận đang run rẩy, ông cách đó xa trừng mắt , nghi ngờ trong tay ông giấu một con dao, giây tiếp theo sẽ bổ xuống !
Nỗi sợ hãi của đối với bố khắc sâu tận cùng tâm trí, ai , bố bạo hành gia đình.
Từ khi bắt đầu ký ức, trong nhà chỉ tiếng ông say rượu đập phá đồ đạc và tiếng chửi rủa của ông .
Nhiều lúc trốn , nếu trốn thì tiếp theo đánh sẽ là .
Ông đóng học phí cho , cũng cho tiền sinh hoạt, vì đành xin các ông chủ quán ăn cho làm thêm, rửa bát đến nứt cả tay, mặc bộ đồ thú bông nặng trịch phát tờ rơi đường phố.
Năm kế đến nhà , đột nhiên ông trở nên giống một bình thường.
Tôi tiền học, tiền sinh hoạt, còn ai vô cớ giáng nắm đ.ấ.m nữa, thậm chí ông còn dặn dò : “Phải đối xử với mới.”
Đương nhiên, đối xử với bà, nếu bố mê đá cược, kế thể rời ?
Đột nhiên, tay kế nắm chặt.
Bà chắn mặt , dùng cơ thể che chở , giọng mang theo sự tức giận: “Sao ở đây? Không cho hai triệu, bảo rằng đừng gặp Mộ Mộ nữa ?”
Mẹ kế cho bố hai triệu ?
Bố lững thững bước vài bước về phía , hiểm độc: “Số tiền đó của cô đủ tiêu? Mộ Mộ là con gái ruột của , đưa con bé về nhà vấn đề gì ? Hơn nữa, giấy triệu tập của tòa án gửi đến nhà , dựa mà thể đưa con bé ?”
Giấy triệu tập của tòa án ?
Đầu ù , hai họ đang gì.
Cái gì mà hai triệu, cái gì mà giấy triệu tập của tòa án, hai họ như thế , căn bản giống dáng vẻ của một cặp vợ chồng cũ chút nào!
Mẹ kế khoanh tay ngực, lạnh lùng bố : “Anh thời gian cãi thì thà tìm vài luật sư giỏi , mấy ngày nữa là tòa , tuyệt đối sẽ để mang Mộ Mộ .”
Bố khẩy: “Cứ chờ mà xem, con gái ruột của mà cô cũng mang , mơ !”
Linlin
Ông ngang qua , dùng giọng chỉ đủ cho mấy chúng thấy: “Con tiện nhân, y chang cái đức hạnh của mày.”
Tạ Tuấn Ý im lặng nãy giờ bỗng xông lên đ.ấ.m cho bố một cú, túm cổ áo ông gầm lên: “Cút ngay!”