Bà , đành thôi.
Sau đó, tìm một công việc bán hàng, lương cao nhưng đủ dùng, thời gian làm việc cũng tự do, thường xuyên thể về nhà trông Nguyệt Nguyệt, tiện thể giúp nhặt rau, dọn dẹp vệ sinh, chồng cũng trông cháu và nấu cơm. Những ngày như tuy mệt nhưng hề khổ.
Ba tháng , Chu Sâm sang nhượng cửa hàng văn phòng phẩm.
Mẹ chồng thở dài thườn thượt.
Mẹ chê bai: “Tôi gì mà chẳng đúng? Tiền của , dù cướp , cũng giữ nổi .”
Tôi trong lời ẩn ý, liên tục gặng hỏi.
Mẹ vui: “Bố con hai hôm chẳng uống rượu với bạn , , sang nhượng cửa hàng sáu mươi vạn, để làm gì đó… cá cược cá, một thời gian ở hồ chứa nước máy xúc chẳng đào bới một hồi ? Nghe là để đào ao cá, hai đoán xem thế nào?”
Tôi và chồng tò mò chằm chằm bà .
Mẹ xòe tay: “Cái thằng hợp tác với ôm tiền bỏ trốn !”
9
“À?!” Mẹ chồng kinh ngạc, “Chuyện cũng ?”
“Thông gia, chứ? Ôi cho bà nhé, thời buổi lừa đảo nhiều lắm, phòng kịp ,” nhặt rau buôn chuyện với chồng, “Nghe cái đồ bại loại mấy ngày mới phát hiện , chạy đến đồn cảnh sát báo án, còn cho một trận.”
Tôi nhịn .
Thành phố nhỏ cấp năm lớn lớn, nhỏ nhỏ.
Trước đây chúng rầm rộ đuổi Chu Sâm khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, đó chắp tay nhường , các ông bà chủ nhỏ quanh trường học và phụ học sinh hầu như ai cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-chong-toi/chuong-8.html.]
Chưa kể và bố cố ý truyền bá chuyện chồng mười năm như một ngày nuôi dạy Chu Sâm thành sinh viên 985 như thế nào, làm thế nào mà khi Chu Sâm keo kiệt chịu bỏ một xu nào đưa 30 vạn tiền sính lễ, làm thế nào mà Chu Sâm lừa gạt cả nhà cửa và cửa hàng…
Một đồn mười, mười đồn trăm, nửa năm nay, danh tiếng của Chu Sâm ở thành phố nhỏ cực kỳ tệ, hầu như ai cũng khinh bỉ .
lẽ chẳng bận tâm chuyện , vẫn như chuyện gì xảy , còn nhiều cô gái bu xem mắt với .
bây giờ…
Bị lừa 60 vạn, còn cửa hàng văn phòng phẩm thể đẻ tiền nữa, ước chừng những cô gái đó cân nhắc chứ?
Mẹ chồng thì đạp đổ gặp nạn như , chỉ thở dài một hồi bàn bạc với chúng chuyện mở cửa hàng.
“À? Mở cửa hàng? Vẫn mở cửa hàng văn phòng phẩm ?” Mẹ ngạc nhiên hỏi.
Mẹ chồng : “Không , cửa hàng văn phòng phẩm kiếm tiền đúng là sai, nhưng xem địa điểm, bây giờ mặt bằng khó mà mở . Nên định mở một cửa hàng quần áo, đây để mắt đến một mặt bằng . Tiểu Hàm nhà chúng chẳng cách ăn mặc, cách trang điểm , nửa năm nay vải vóc các thứ cũng tìm hiểu qua, mối lấy hàng, quan trọng nhất, Tiểu Hàm là duyên làm ăn, mắt tinh tường.”
Bị khen như , mặt nóng bừng.
“Mẹ ơi, đừng khen con quá như , dừng , dừng ạ.”
Mẹ thì tự hào, cùng chồng hết lời ca ngợi, đó bà định lấy ba mươi mấy vạn tiền tiết kiệm để mở cửa hàng, vội ngăn .
“Đâu mà ruột keo kiệt một xu cũng bỏ chứ? Một nửa, mỗi một nửa.”
Tôi ôm đầu: “Không , con hai vị , hai chẳng lẽ cân nhắc ý kiến của con ?”
Mẹ chê bai: “Con nửa ngày chẳng lời, ý kiến cũng sang một bên . Chị thông gia , bà ưng mặt bằng nào, dẫn xem thử một cái .”
“Ở cạnh chợ phía , ở đó hai trường trung học, ba nhà máy và một tòa nhà văn phòng, đông…” Mẹ chồng kéo dậy, hai cũng chẳng nhặt rau nữa, hối hả rời .