Nguyệt Nguyệt càng dữ dội hơn.
Tôi cãi vã với Chu Sâm, dậy: “Dù cũng đồng ý, bà là chồng , gọi bà là , bà chính là nhà của , cũng là nhà của Nguyệt Nguyệt.”
“Còn việc nhận … liên quan đến .”
Tôi bước ngoài, phía truyền đến tiếng loảng xoảng, chắc là đồ cái bàn nhỏ Chu Sâm hất đổ.
Về đến nhà, Nguyệt Nguyệt nín .
Mẹ chồng thấy vết nước mắt khóe mắt con bé, xót xa vô cùng, cố gắng dậy vắt khăn mặt lau cho Nguyệt Nguyệt, còn hỏi Nguyệt Nguyệt .
“Bố, bố huhu~”
Nguyệt Nguyệt ba tuổi vẫn rành mạch lắm.
Tôi tươi, ghé sát tai chồng nhỏ: “Chu Sâm trêu con bé cho đồ, nên Nguyệt Nguyệt mới .”
Mẹ chồng bất lực: “Thằng A Sâm lớn chừng mà vẫn thích chơi đùa, chẳng nhường nhịn Nguyệt Nguyệt một chút.”
Bà dừng một chút, ngoài: “Sao vẫn về?”
Tôi chán nản: “Chắc câu cá chứ gì.”
“Haizz, cái thằng bé ~ Tối khuya khoắt còn câu cá, chẳng mặc thêm quần áo , cũng ăn gì lót mới chứ, thức khuya cũng …”
Lầm bầm vài câu, chồng thấy thì vội ngừng lời.
“Tiểu Hàm , còn sớm nữa, con mau nghỉ ngơi .
“Mẹ hôm nay thấy khỏe hơn nhiều , mai thể đưa Nguyệt Nguyệt trông cửa hàng , con ở nhà ngủ thêm một lát .”
Mẹ chồng như , khiến mắt cay xè.
Sao nuôi một kẻ vong ơn bạc nghĩa như Chu Sâm chứ?
Chờ tắm rửa xong thấy Chu Sâm vẫn về, thở phào nhẹ nhõm.
Không về cũng , nhất là cả đời đừng về.
Ba ngày đó Chu Sâm đều tìm , chồng lầm bầm vài câu, vì đây cũng , nên bà cũng nghi ngờ gì.
Tôi còn ôm một tia hy vọng, nghĩ rằng lẽ những lời hôm đó Chu Sâm lọt tai vài phần, thể cũng từ bỏ ý định.
, thực tế chứng minh, quá ngây thơ .
6
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-chong-toi/chuong-4.html.]
Hôm đó đưa Nguyệt Nguyệt siêu thị mua sắm về, thấy chồng ở bên ngoài cửa hàng văn phòng phẩm.
Bà đơ , nước mắt vô thức chảy dài, lảo đảo bước đường, một chiếc xe lao nhanh đến.
“Mẹ!”
Tôi hét lên, vội vã lao tới.
Tôi thành công ngăn chồng , nhưng bà vẫn phản ứng, cứ ngơ ngác.
Tôi nhận điều gì đó, đầu về phía cửa hàng văn phòng phẩm, đúng lúc bắt gặp Chu Sâm đang tức giận đến tím mặt.
“Tút tút.”
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Tôi mở xem, là Chu Sâm gửi đến.
[Cô điên ? Kéo bà làm gì? Bà sống đến tuổi là lãng phí tài nguyên xã hội, xe đụng c.h.ế.t , chúng còn thể nhận một khoản bồi thường.]
Độc ác đến mức nào chứ?
Tôi tức đến chửi .
Đột nhiên, bừng tỉnh.
Trời nắng gắt, cơ thể hiểu run lên bần bật.
Sở dĩ siêu thị mua đồ là vì Chu Sâm đột nhiên gọi điện mua bánh kem cho Nguyệt Nguyệt, rành về bánh kem nên nhờ chọn, lát nữa sẽ đến lấy.
7
Tôi cứ nghĩ đây là xuống nước làm hòa với , nên mới tìm cớ như .
Vì nghĩ đến chồng, mới từ chối.
Hóa , đây là để lừa chỗ khác.
Mấy ngày nay tuy chồng đến trông cửa hàng, nhưng bà vẫn khỏe, vẫn thường xuyên chóng mặt, đuổi ngoài chịu cú sốc tinh thần chắc chắn càng tệ hơn, còn bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, con đường xe cộ đưa đón học sinh nhiều như …
Càng nghĩ càng kinh hoàng!
bây giờ lúc so đo với Chu Sâm.
Mẹ chồng rõ ràng kích động, đành liên tục an ủi, tiện thể để Nguyệt Nguyệt dỗ dành bà .
Có lẽ tiếng gọi bà nội liên tục của Nguyệt Nguyệt tác dụng, chồng dần dần hồi phục tinh thần, rõ là và Nguyệt Nguyệt, nước mắt kìm rơi xuống.
“Tiểu Hàm, Nguyệt Nguyệt, , …”