Tôi mơ hồ một ảo giác — cưới dường như là .
Mà là… cái bụng của .
Đến khi sinh con đầu lòng, là một bé gái, thì thứ đều đổi.
Anh chửi bới dìm c.h.ế.t chính đứa con ruột của .
Sau đó thì bỏ ngoài uống rượu giải sầu, suốt ba ngày ba đêm thấy bóng dáng .
Tôi mới sinh, còn yếu lắm, nhưng chẳng những tự lo ăn uống, vệ sinh cho bản , còn chăm cả đàn gà, vịt, heo, bò trong nhà.
Khi loạng choạng bước về nhà, mùi rượu nồng nặc, nhịn oán than vài câu.
Kết quả là — vung tay tát một cái trời giáng.
“Đồ ăn hại! Ông đây nuôi mày ăn uống đầy đủ, mà đến một đứa con trai cũng đẻ nổi!”
Chỉ ba ngày , đàn ông còn quỳ bên giường , mặt mày rạng rỡ, thề thốt rằng sẽ kiếm thật nhiều tiền, cho làm bà chủ giàu sang, sống sung sướng để cả làng ghen tị.
Tôi chạy về nhà đẻ.
chỉ đẩy , còn cha thì lạnh lùng buông lời:
“Con gái gả như bát nước đổ , mày sớm còn là nhà nữa !”
Mẹ liếc mắt trong nhà một cái, mày nhíu , nhưng cũng chẳng phản đối lời cha.
Bà chỉ hạ giọng khuyên :
“Vợ chồng với , ai mà đánh đôi ba ?”
“Có chút chuyện chạy về nhà , để cả làng chê thì còn thể thống gì! Mau về !”
Tôi về.
… còn nơi nào khác để về?
Phụ nữ trong làng cũng đến khuyên .
Họ bảo nên hiểu chuyện hơn, rằng tới chắc chắn sẽ sinh con trai,
chỉ cần sinh con trai, chuyện sẽ lên.
Vừa , họ vỗ nhẹ bụng .
Cái bụng vẫn còn đau như d.a.o cứa, mà chỉ một cái vỗ nhẹ cũng đủ khiến rùng lạnh sống lưng.
Tôi chỉ chạy.
lang thang khắp núi cả ngày trời, cuối cùng ngất xỉu bên đường.
Tôi thể chạy ?
Có thể khỏi ngọn núi ?
Mà kể cả , sẽ ?
Tôi chỉ còn cách cái gọi là “nhà”.
Nấu cơm, đợi đàn ông trở về.
Về , ngày càng uống nhiều rượu — uống cả ngày lẫn đêm.
Lúc say còn đáng sợ hơn lúc tỉnh.
Hễ say là phát điên, đánh đập , mắng nhiếc thương tiếc.
Mọi xung quanh ai cũng bảo nhẫn nhịn.
Nói rằng chỉ cần sinh con trai là sẽ .
Nói rằng ai cũng từng trải qua như thế cả.
Nói rằng… còn là may mắn đấy.
Vì thế cũng tự với bản , hết đến khác:
“Cũng đến nỗi tệ… ai mà chẳng từng trải qua như chứ.”
Cho đến khi Đại Hải chào đời, tỏ dịu dàng với một thời gian.
Ngay cả tên con cũng để đặt.
Mọi đều khổ tận cam lai, từ nay về sẽ sống những ngày hạnh phúc.
… tất cả đều sai.
Cơn ác mộng , mãi mãi sẽ kết thúc.
Anh vẫn suốt ngày uống rượu, vẫn cứ đánh đập và mắng chửi .
Ban đêm con , đá rớt khỏi giường.
Cơm nấu miệng, là lập tức lật bàn, đ.ấ.m đá túi bụi.
Sau , liệt.
Biến thành một đống thịt đang thối rữa lì giường.
Con dâu từng hỏi :
“Sao hận ông ? Sao nhân cơ hội mà trả thù?”
Tại hận ư?
Giờ nghĩ …
Tôi quên mất là thể hận, cũng thể trả thù.
Tôi sớm… quên mất cảm giác phép nổi giận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-chong-dau-yeu/chuong-5.html.]
Tôi rơi hai hàng nước mắt.
Con dâu cũng đỏ hoe mắt, nghẹn ngào : “Mẹ thực sự kiên cường… chịu đựng suốt những tháng ngày như thế.”
“Chỉ là… gồng chịu đựng quá lâu… đến mức quên mất rằng, con nhẫn nhịn đau khổ… để mãi mãi chịu đựng, mà là để một ngày nào đó, sống hạnh phúc.”
“Mẹ , bây giờ thế giới khác xưa …
Những thứ từng đè nặng lên … chôn vùi cả .”
Lúc đó, mặt trời lên tới lưng chừng núi.
Con bé giữa ánh sáng, đưa tay về phía :
“Hãy cho bản một cơ hội… để thấy một thế giới mới.”
Đây là đầu tiên trong đời máy bay.
Con dâu nhất định bắt bên cửa sổ.
Thật cũng sợ, nhỏ giọng hỏi:
“Cái bay cao lắm hả? Lỡ rớt xuống thì ?”
Con trai phá lên:
“Không rớt mà, cứ yên tâm .”
Con dâu khoác tay , dịu dàng:
“Không , con nắm tay mà.”
Lúc máy bay cất cánh rung lắc một chút, tay ướt đẫm mồ hôi.
Hơi lo lắng, nhưng phần nhiều là háo hức.
Tầng mây ở ngay ngoài cửa sổ, ánh mặt trời viền lên một lớp sáng vàng kim.
Cả thành phố hiện như một bức tranh khổng lồ, trải dài đến tận chân trời.
Bỗng con dâu gọi :
“Mẹ ơi, xuống kìa!”
“Chuyến bay bay ngang quê nhà đấy!
Mẹ chỗ kìa, chính là ở đó…”
Tôi nheo mắt, theo hướng tay nó chỉ — chỉ thấy từng dải đồi thoai thoải, hòa màu xanh biếc ngút ngàn của rừng cây.
Ngọn núi từng giam giữ cả đời …
Thì , nó… thấp thế thôi .
Máy bay nhanh thật.
Tôi còn ngắm đủ, thì hạ cánh an .
Chuyển sang taxi, ném hành lý khách sạn xong, bước xuống —
là biển ngay mặt.
Chính là biển cả, nơi mơ về suốt cả đời.
Giờ đây, hiện , sống động mắt .
Hình như… còn xanh hơn trong mơ.
Không… cũng chẳng xanh bằng trong mơ.
Thôi kệ… cứ cho là xanh như trong mơ .
Tôi lặng lẽ bên bờ biển, ngắm nơi giao hòa giữa trời và nước, xanh ngắt một màu, lòng bỗng chốc… nghẹn .
Không hiểu , cảm giác .
Đằng xa, con trai và con dâu đang nghịch nước.
Hai đứa vẫy tay về phía , cũng phẩy tay hiệu đừng để ý đến .
Con dâu tranh thủ chơi , hất nước biển mặt con trai, tiếng giòn tan như tiếng chuông gió.
Tôi nghĩ… thằng con ăn ở thế nào mà lấy một cô gái như Trân Trân.
Tối hôm đó, mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy biển.
Đã từ lâu … còn mơ nữa.
giấc mơ đêm nay — rõ ràng đến lạ kỳ.
Tôi chỉ thấy những con sóng cuộn trào, thấy đại dương xanh thẳm,
mà còn thấy một cô gái trẻ.
Tôi rõ gương mặt của cô .
hiểu … cảm thấy, lông mày cô như dãy núi mờ sương, đôi mắt như đại dương bao la.
Cô gái thông minh, lanh lợi, yêu đời, luôn nở nụ rạng rỡ.
Tâm hồn cô trong veo, lương thiện, can đảm - mãi mãi đổi.
Tôi … đó là con gái .
Là “Lam” của .
Nó hát khẽ giai điệu của bài ca núi rừng, nhảy chân sáo dọc theo bờ biển, để một dãy dấu chân kéo dài mãi.
Có đuổi theo nó, nắm lấy tay nó.
Là .