Mẹ chồng dấu yêu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-08-04 02:50:05
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hừ, để xem nó chịu bao lâu.

Quả nhiên, mới đến lưng chừng núi, nó kêu chuột rút, phịch xuống đất.

Tôi , cúi xuống xoa chân cho nó, khẩy:

“Người thành phố các cô làm mà leo núi . Mới chút xíu chịu nổi .”

“Còn đòi làm ruộng nữa chứ, chắc cái cuốc cũng nhấc nổi ?”

“Bữa nay đường còn dễ đấy, mưa, sương mù.”

“Năm đó mưa trơn trượt, trượt chân lăn từ núi xuống, may mà túm rễ cây nên rơi xuống vực. Đầu gối trầy to một mảng, hai ba tháng gập chân …”

Tôi gần như là theo thói quen mà lải nhải kể, chợt nhận , liền vội vàng ngậm miệng.

Quả nhiên, con dâu nước mắt lưng tròng.

Nó nắm c.h.ặ.t t.a.y :

“Mẹ ơi! Mẹ lên thành phố với tụi con ! Trên đó thang máy, khỏi cần leo cầu thang!”

“Khu chung cư còn nhiều cô bác lớn tuổi như , thể chơi mạt chược, tám chuyện, nếu rảnh rỗi thì đăng ký mấy tour du lịch dành cho lớn tuổi, đây đó, vui bao nhiêu!”

Tôi rút tay về:

“Mẹ già cả , chữ, chỉ quen trồng trọt, chăn nuôi, lên thành phố chẳng chỉ thêm vướng víu cho tụi bây ?”

Nếu con trai mà mặt ở đây, chắc chắn sẽ :

“Mẹ nuôi con cả đời, giờ là lúc con nuôi .”

Rồi sẽ : “Bảo ở nhà an nhàn hưởng phúc hả? Tôi chịu nổi , việc gì làm là cả bứt rứt khó chịu.”

con dâu nghiêm túc:

“Không thì thể học mà .”

“Trên thành phố trường học dành cho già, ngoài dạy chữ, còn các lớp dạy sở thích như may vá, vẽ tranh, chụp ảnh… Mẹ thích gì thì học cái đó.”

“Mẹ chỉ là già thôi, chứ chết. Chỉ cần còn sống, thì vẫn thể sống một cuộc đời vui vẻ, như ý.”

Nghe đến đó, nhíu mày khó chịu:

“Xì xì xì! Sao cứ sống với c.h.ế.t treo miệng mãi thế, chẳng may chút nào!”

“Thôi !” Con dâu còn định tiếp, bực cắt ngang:

“Con đừng hòng khuyên nữa! Thu dọn đồ đạc về thành phố ! Mẹ sống cả đời ở núi , chẳng hết!”

Nó mím môi, im lặng, hình như đắn đo lâu, cuối cùng mới :

hạnh phúc.”

Tôi kinh ngạc, một lúc lâu vẫn câu gì.

Con dâu lặp một cách nghiêm túc:

“Mẹ hạnh phúc.”

Khi câu đó, ánh mắt nó đầy xót xa.

Tôi phản ứng theo bản năng:

“Sao hạnh phúc?”

“Ăn mặc đầy đủ, bệnh tật, chẳng lẽ hạnh phúc ?”

“Không bao nhiêu còn khổ hơn kìa!”

cảm nhận ?” – nó hỏi.

“Bao nhiêu năm qua, những gì chịu đựng, cái nào gọi là hạnh phúc ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-chong-dau-yeu/chuong-4.html.]

“Thừa nhận , cuộc sống của , là nghẹt thở.”

Tôi cắn môi, nhíu mày chửi :

“Con nhỏ ranh ranh, cái gì chứ! Tóc còn mọc dài mà lắm lời! Đồ ăn hại! Đồ nợ đời!”

Tôi càng mắng càng hăng, nhưng nó vẫn bằng ánh mắt thương cảm.

Rồi nó hỏi khẽ:

“Có … ngày xưa họ cũng với như ?”

Giống như ai bịt kín miệng mũi bất ngờ rút d.a.o đ.â.m cổ họng.

Đau nhói… nhưng cuối cùng, cũng thấy thở .

tiếp:

“Mẹ còn nhận rằng những gì đều là đang than khổ.”

“Mẹ còn rằng tất cả những gì chịu đựng – đều là khổ cực.”

“Mẹ quen , nên đành chấp nhận, tê liệt sống tiếp.”

“Mẹ chịu nhiều đau đớn.”

“Cuộc hôn nhân của chẳng khác nào hành xác.”

“Mẹ sống trong một môi trường khiến tuyệt vọng.”

“Chỉ khi thẳng điều đó, mới cơ hội theo đuổi hạnh phúc.”

Tôi tim đập mạnh đến thế, như nhảy khỏi lồng ngực.

Cảm giác như những thứ tự tay chôn kín bao năm, hôm nay khác đào lên, đem phơi nắng.

Tôi đang hoảng loạn, đang mong đợi?

Tôi lấy chồng năm 15 tuổi, thời chuyện đó cũng chẳng gì lạ.

Trước khi cưới, còn từng thấy mặt đàn ông sẽ sống cùng cả đời. Chỉ :

“Thằng đó xài tiền rộng rãi lắm, sính lễ đưa tới tận 10 cân gạo và một con bò.”

Mẹ còn bảo:

“Nó bỏ từng đó tiền để cưới mày về, chẳng sẽ coi mày như bảo bối mà cưng chiều ?”

Tôi hiểu trong lòng thấy hoảng hốt, tiếng gì đó gào lên trong tim, nhưng chẳng nổi, cứ thế đẩy phòng cưới.

Những bà cô, bà bác trong làng tụ tập tám chuyện, ai cũng bảo lấy chồng — chồng cờ b.ạ.c trai gái, chăm chỉ chịu khó.

Tôi chỉ im lặng cúi đầu, họ nghĩ thẹn thùng.

Thật là… chẳng gì cả.

Với đàn ông ngủ cùng giường với , ghét cũng thích.

Tôi lạ lẫm.

Anh ít , nhiều nhất chỉ là bảo hôm nay việc gì cần làm, quần áo rách cần vá, củi trong nhà hết , nhặt thêm .

Đến khi nhận hình như lấy chồng, thì bụng trương lên như cái trống.

Và khi phát hiện thai, vui mừng khôn xiết.

Lần đầu tiên hôn .

Lần đầu tiên gọi tên mật của .

Lần đầu tiên ôm suốt đêm, thì thầm chuyện trò.

Anh nghiêng tai áp bụng , nhắm mắt tiếng động trong đó, gương mặt đầy mê say.

Loading...