Mẹ chồng dấu yêu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-08-04 02:37:40
Lượt xem: 75
1
Tôi thật hiểu nổi con trai mù mắt lúc nào, rước về nhà một “cục vàng” như thế !
Con trai tên là Đại Hải, con dâu là Trân Trân. Trước đây hai vợ chồng chúng nó sống trong thành phố, thì sống ở căn nhà cũ núi, bình thường cũng chẳng qua gì mấy, nên ấn tượng của về con dâu cũng mờ nhạt.
Năm nay vì về quê cúng giỗ cha nó, cái thằng c.h.ế.t tiệt mới dẫn vợ về ở hai hôm.
Bọn nó về đến nơi thì cũng là tối muộn, nấu một bàn đầy món mặn, ai ngờ con dâu bĩu môi, đẩy chén đũa :
“Sao món chiên dầu, thịt mỡ thế ? Ngồi xe cả ngày, em chóng mặt quá, thật sự chẳng ăn gì hết.”
“Nhà bánh mì ạ? Nếu thêm chút mứt trái cây ăn kèm thì càng .”
Tôi mặt lạnh, từ trong nồi lôi hai cái bánh bao, lấy thêm lọ tương ớt ném lên bàn:
“Không mấy thứ cao cấp nước ngoài , chỉ cái thôi, ăn tùy.”
Con dâu nhíu mày, rõ ràng là giận: “Không thì thôi, cáu làm gì chứ?”
Con trai vội vàng hòa giải.
“Ớt cũng là trái cây mà, tương ớt xem là mứt? Còn bánh bao là từ ngũ cốc xay thành bột làm , gọi là bánh mì kiểu Trung đường cũng sai.”
“Bánh bao kẹp tương ớt, thể xem là bánh mì phết mứt chứ?”
Con dâu gắng gượng trừng mắt với nó, nhưng cuối cùng nhịn mà bật , đó cũng thử một miếng, tỏ khá ngạc nhiên: “Ăn cũng ngon phết chứ. Mẹ, tương ớt làm thế nào ? Chỉ con với!”
Tôi đáp, lặng lẽ ăn xong bữa.
Ăn xong, con dâu sân dạo, còn con trai thì giúp dọn chén đũa nhỏ giọng :
“Mẹ , Trân Trân lớn lên ở thành phố, giống nhà , từ nhỏ quen ăn mấy món đó , chứ cố ý tỏ thái độ .”
Tôi phì một tiếng. Biết ngay là nó chỉ bênh vợ nó thôi!
Tôi càng con dâu càng thấy chướng mắt.
Đêm đó gió núi thổi mạnh, sương đọng dày đặc, nó gầy nhom như cây tre, mà còn kéo con trai leo lên núi, là xem đom đóm gì đó.
Con trai cũng để mặc nó, điên khùng theo nó ngoài, hai đứa tay nắm tay rời khỏi nhà.
Tôi đuổi theo hét: “Trời tối ! Đừng lên núi! Coi chừng sói tha đấy!”
Con trai xua tay lia lịa: “Không ơi, thời buổi nào , núi làm gì còn sói nữa!”
Con dâu cũng từ xa gọi vọng :
“Không ạ! Mẹ cứ ngủ ! Bọn con mang theo chìa khóa , đừng lo!”
Làm thể lo cho chứ!
Nằm giường trằn trọc mãi, đến khi nửa đêm tiếng mở cửa và tiếng hai đứa nó đùa, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng càng thêm bực — cái cô con dâu đúng là chỉ giỏi gây chuyện.
Sáng hôm , trời sáng rõ, nấu xong cơm , gọi hai thấy ai đáp.
Đến thứ ba mới thấy con trai lò dò bước , ngáp ngắn ngáp dài:
“Mẹ ơi, ăn , Trân Trân ngủ thêm một lát.”
Tôi lập tức phản đối:
“Thế ! Nhỡ nó về nhà đẻ bảo bên nhà chồng thèm đợi nó ăn cơm, tưởng nhà bạc đãi nó thì !”
Tôi phòng, gọi thêm hai tiếng nữa. Nó chỉ kéo chăn trùm kín đầu, giọng cằn nhằn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/me-chong-dau-yeu/chuong-1.html.]
“Không , ! Để con ngủ thêm chút nữa mà!”
Tôi bực quá, giật phắt cái chăn . Nó mới bật dậy, tóc tai rối bù, mặt đầy giận dữ:
“Mẹ làm gì !”
Nó còn dám nổi cáu ?
Tôi cũng giận sôi lên:
“Tôi nấu cơm xong gọi cô mà cô còn chịu dậy ăn? Cô là đồ lười biếng!”
Nó chỉ , tức đến phát run:
“Mẹ mắng con là cái gì?”
Tôi chống nạnh, lớn tiếng:
“Tôi mắng cô đấy! Đồ lười biếng! Sâu mọt! Ăn hại!”
“Năm đó sinh xong, mới thở một xuống đất làm việc! Mùa đông giá rét kịp ở cữ sông giặt đồ, suýt c.h.ế.t đuối! Bò lên bờ thì sốt cao, trời sáng dậy nấu cơm, thế mà cha nó còn chê nấu mặn, vớ lấy cây chốt cửa đập thẳng đầu !”
Tôi còn tiếp, nhưng bỗng nghẹn nơi cổ họng.
Nó ngẩn , nước mắt ngừng rơi.
Trong mắt nó — là sự xót xa.
2
Con dâu rơi nước mắt mặt , thật lòng luống cuống.
Đặc biệt là khi nó sụt sịt , đưa tay vén mớ tóc mái trán , đầu ngón tay khẽ chạm vết sẹo nhạt màu từ lâu.
“Mẹ chịu bao nhiêu uất ức …”
Tôi định :
“Có gì , ai mà chẳng sống như thế…”
Tôi định :
“Tôi còn đỡ đấy, hồi đó ngày nào cũng chồng đánh đến chết!”
Tôi còn định :
“Giờ thì thế nào là sướng đấy nhé?”
nổi.
Cổ họng như thứ gì đó chặn ngang, nghẹn , mắt cay xè như sương mù giăng giữa rừng sâu.
lúc đó, tiếng ồn trong phòng, con trai mở cửa bước , mặt đầy lo lắng.
Tôi vội vàng lau nước mắt, ho khan hai tiếng giả vờ bình tĩnh:
“Ra ăn cơm .”
Chỉ xong câu đó, đẩy con trai ngoài, gần như chạy trốn khỏi căn phòng.
Khóe mắt còn kịp thấy con dâu nhào lòng chồng, nức nở:
“Mẹ khổ quá …”
Tôi loanh quanh trong sân, chẳng đang rối cái gì, chỉ thấy tay túa đầy mồ hôi, lau lau vạt áo.