“Định dọn  ?” Chử Ương hỏi.
 
“Chưa nghĩ xong. Tôi tính dọn  , thuê tạm một phòng khách sạn,  chờ tìm  chỗ thuê  định mới chuyển .” Vưu Vi lắc đầu, hai tay đan   đặt ngoan ngoãn  đùi.
 
“Chỗ   một căn hộ trống,  thể cho cô ở tạm.” Chử Ương  bình thản, như tiện miệng nhắc tới.
 
Ngón tay dài của   siết chặt vô lăng, gân xanh hiện rõ.
 
Vưu Vi ngạc nhiên  sang: “Có làm phiền  quá ?”
 
“Không phiền.” Chử Ương liếc cô một cái, giọng vẫn bình thường: “Phòng ở ngay cạnh nhà , cô  để ý ?”
 
“Không , tất nhiên là .” Vưu Vi vội lắc đầu, mỉm   ơn: “Lúc    còn quyền chọn lựa, thật sự cảm ơn , Chử .”
 
“Không cần cảm ơn.”
 
Vưu Vi ngập ngừng: “Còn một chuyện nữa…   thể  phiền .”
 
“Cô  .” Phía   lúc đèn đỏ, xe dừng . Chử Ương  thẳng  cô.
 
Vưu Vi chạm ánh mắt   lập tức né tránh, cụp hàng mi, ngón tay siết chặt dây an .
 
“Anh là bạn của Thẩm Bân,  nghĩ chuyện  nhờ  là hợp nhất. Anh  thể  , khi làm thỏa thuận ly hôn,  từng yêu cầu chia cho  một nửa cổ phần công ty của Thẩm Bân… Thật  lúc đó chỉ là tức giận nhất thời nên cố tình  .
Dù  công ty đó   gây dựng cũng  dễ,   bán chỗ cổ phần  cho  với giá thấp,   bán  cho  . Tôi chỉ cần vài chục triệu thôi, đủ sống một thời gian để tìm việc thích hợp.”
 
Nghe , Chử Ương thấy một luồng giận vô cớ bốc lên. Cô vẫn còn lo cho Thẩm Bân đến mức  ? Ngay lúc  vẫn nghĩ cho  ?
 
Anh hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh: “Cô  cần làm . Là Thẩm Bân phản bội hôn nhân của hai ,  là ở  , những thứ  vốn dĩ cô nên .”
 
“Tôi  cần đồ của  . Nếu  ly hôn,    còn liên quan gì đến   nữa. Giữ  cổ phần  chỉ khiến  khó chịu.” Vưu Vi , mắt đỏ lên, giọng  nghẹn.
 
Chử Ương khó chịu, nới lỏng cà vạt. Đèn xanh sáng,  cho xe chạy tiếp.
 
“Nếu cô kiên quyết,  sẽ mua   cổ phần đó.” Giọng  trầm và lạnh. “Giá bao nhiêu,  sẽ quyết định.”
 
Bầu  khí trong xe chùng xuống.
 
Vưu Vi nhận   đang giận, liền im lặng.
 
Chử Ương cũng thấy khó hiểu vì    nổi nóng với cô, bực bội cắn môi.
 
Không lâu , họ đến Cục Dân Chính.
 
Trước khi xuống xe, Vưu Vi tính toán  diễn thêm một màn.
 
Thấy Chử Ương định mở cửa xuống xe, Vưu Vi  , định im lặng nhưng  vẫn : “Chử … …   thể  xuống xe  ? Thật xin ,    ý gì khác, chỉ là lo… lo nếu hai chúng  cùng xuất hiện sẽ khiến Thẩm Bân hiểu lầm.”
 
Cô giả vờ như  thấy bàn tay  siết chặt thành nắm đ.ấ.m và vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.
 
“Phiền  chờ  một chút,  sẽ   ngay.”
 
…
 
Trong sảnh lớn Cục Dân Chính, Thẩm Bân   chờ. Bên cạnh   là Bạch Thi Thi và một luật sư.
 
Vừa thấy Vưu Vi, gương mặt tươi  nịnh nọt mà   đang dành cho Bạch Thi Thi lập tức biến mất.
 
Vưu Vi   nhiều, nhanh chóng  tất thủ tục ly hôn. Chín đồng lệ phí đổi  cho cả hai sự tự do.
 
Sau đó,  sự chứng kiến của luật sư, họ ký  giấy chuyển nhượng cổ phần.
 
Mọi việc xong xuôi, mấy  cùng bước  khỏi Cục Dân Chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mau-xuyen-ky-chu-cuong-treu-choc-dai-lao-cam-duc-tim-dap-loan/chuong-5-ga-cho-anh-em-tot-cua-chong-truoc-5.html.]
 
Vưu Vi vô tình liếc về chiếc xe màu đen đỗ cách đó  xa,   sang Thẩm Bân: “Thẩm ,  cổ phần   thuộc về , hẳn là   quyền tự quyết, đúng ?”
 
Thẩm Bân lập tức căng mặt: “Cô định làm gì?”
 
Vưu Vi   , mỉm : “Tôi    đây   luôn  mua  công ty của  nhưng   từ chối. Anh  xem, nếu  bán  cổ phần  cho  đó thì sẽ thế nào?”
 
“Vưu Vi! Cô dám!” Thẩm Bân sải bước tới, túm chặt cổ tay cô: “Nếu cô dám phá hoại công ty của ,  sẽ  tha cho cô!”
 
Cổ tay  bóp đau nhói, Vưu Vi nghiến răng: “Tại     dám? Chính  là   phản bội  .”
 
“Cô thử làm xem!” Thẩm Bân tức giận, mạnh tay hất cô .
 
“A!” Vưu Vi kêu lên hoảng hốt,  rõ   hất  xa đến mức nào.
 
Vưu Vi nhắm chặt mắt, chờ cơn đau ập đến, nhưng   đó  rơi  một vòng tay ấm áp.
 
Đến … nhưng cũng quá chậm .
 
Cô vẫn nhắm mắt,   run rẩy, siết chặt vòng tay ôm lấy eo  đàn ông.
 
“Em   chứ?” Giọng Chử Ương vang lên  đỉnh đầu, mang theo sự lo lắng.
 
Vưu Vi ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, gượng một nụ  còn khó coi hơn , giọng run rẩy: “Tôi…   .”
 
Không  ư? Làm   thể!
 
Tim Chử Ương thắt  khi   đôi mắt đẫm sương mờ và  thể gầy yếu đang run lên của cô. Ngay khoảnh khắc ,  chỉ  bảo vệ,  che chở cô  đôi cánh của .
 
Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô, kéo cô   lưng, ánh mắt đen lạnh lẽo  về phía Thẩm Bân và những   cùng.
 
“Đánh phụ nữ? Giỏi lắm ?”
 
Thẩm Bân  cảnh  mắt làm sững sờ.
 
Đến lúc  hồn,   kinh ngạc hỏi: “Anh…   thế ? Anh với cô …”
 
“Chuyện của   tới lượt  xen .” Chử Ương nghiến từng chữ, ánh mắt như băng: “Từ giờ Vưu Vi là  của . Cậu tránh xa cô  . Lần  mà còn thấy  động tay động chân, đừng trách   nể tình  em!”
 
Thẩm Bân tức đến mức đỏ bừng mặt,  ấm ức  đau lòng  chằm chằm Chử Ương: “Anh…  bênh cô ? Còn  cô  là  của ?”
 
Hắn  càng nghĩ càng thấy  đúng.
 
Bình thường, Vưu Vi lúc nào cũng tỏ  tình sâu nghĩa nặng với Thẩm Bân, quyến luyến  rời. Thế nhưng   cô  chủ động đề nghị ly hôn, thái độ với    đổi  , thậm chí còn lạnh nhạt.
 
Thẩm Bân giờ mới hiểu vì  cô  đổi nhanh đến , thì  là “phản thượng cao chi”, mà  đàn ông cô nhắm đến  chính là  em  của  .
 
Hắn  chỉ cảm thấy  đầu như   đội cho một chiếc mũ xanh thật cao.
 
“Vưu Vi! Đồ đàn bà đê tiện! Cô  nó dám quyến rũ  em của !”
 
Trong cơn giận dữ, Thẩm Bân lao tới, định kéo Vưu Vi đang núp  lưng Chử Ương .
 
“Tôi…   !” Vưu Vi hoảng sợ kêu khẽ, nắm chặt lấy áo khoác của Chử Ương,   nép sát  lưng , run bần bật, trông vô cùng đáng thương.
 
Chử Ương cau mày, nhanh chóng chắn  mặt Thẩm Bân. Anh vung chân dài, đá mạnh  đầu gối Thẩm Bân, khiến   quỳ sụp xuống đất.
 
Thẩm Bân đau đến nghiến răng, mất một lúc mới gượng dậy , tức giận hét lên: “Anh,  còn giúp cô ? Anh    phụ nữ  đáng ghét thế nào ? Anh  cô  lừa !”
 
“Câm miệng! Tôi tự  thấy, khác với ,  mù!” Chử Ương lạnh giọng,  liếc sang Bạch Thi Thi, cô  vẫn  im lặng ở một bên,  vẻ như  ngoài cuộc.
 
“Cậu tự giải quyết cho !” Chử Ương buông  một câu, ôm lấy Vưu Vi đưa cô về phía xe. Cô vẫn còn run rẩy, hiển nhiên là  dọa  nhẹ.