Tôi hai tin nhắn đó, đặc biệt là chữ “cảm ơn” cứng nhắc ở cuối.
Ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm, những tòa nhà cao tầng xa xa đèn đuốc sáng trưng. Tôi kích động cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ bình tĩnh, một sự bĩnh tĩnh pha lẫn chút đau thương.
Con vẫn đang phân định rõ ranh giới với , nhưng đây là đầu tiên con “cảm ơn” vì một việc liên quan đến .
Điều là tín hiệu hòa giải mà giống như một sự xác nhận.
Con xác nhận rằng , vượt quá giới hạn, lợi dụng cơ hội để xâm nhập cuộc sống của con, lấy bệnh tình của con làm cái cớ để giành quyền kiểm soát.
Con xác nhận rằng cố gắng duy trì ranh giới mà con vạch .
Và lời “cảm ơn” của con lẽ cũng dành cho chính con.
Cảm ơn chính con vì kiên cường giữ vững lãnh địa của ngay cả khi yếu đuối. Và cảm ơn vì , cuối cùng thì cũng học cách dừng .
Mối quan hệ của chúng đến sự hòa quyện trong ấm áp, cũng rơi băng giá vĩnh cửu.
Tôi và Trần Vũ mắc kẹt trong một trạng thái vô cùng gượng gạo, nhưng tương đối định – một trạng thái xâm phạm lẫn , dựa sự cảnh giác cao độ chấn thương.
Mùa thu năm đó, tình cờ từ một đồng nghiệp cũ rằng Trần Vũ trở về thành phố công tác một tuần vì một dự án.
Con về nhà ở, cũng chủ động thông báo chuyên cho .
Tôi do dự lâu, cuối cùng, mới đưa quyết định.
Linlin
Vào một ngày khi con rời , gửi cho con một tin nhắn WeChat. Nội dung tin nhắn chỉ thời gian và địa điểm của một phòng riêng trong nhà hàng nổi tiếng ở địa phương cùng với một câu: “Mười hai giờ trưa mai, rảnh thì đến.”
Tôi “ gặp con”, cũng hỏi “ con về mà với ”. Đó chỉ là một lời mời đơn giản, chỗ cho sự từ chối.
Ngày hôm , đến sớm mười phút, ở vị trí cạnh cửa sổ trong phòng riêng tầng hai, dòng bên ngoài.
Mười hai giờ kém năm phút, bóng dáng Trần Vũ xuất hiện.
Trần Vũ vẻ gầy hơn một chút, con mặc áo khoác đen và áo sơ mi trắng, toát vẻ điềm đạm.
Không lâu , con bước phòng riêng. Khi thấy , dừng hai giây xuống vị trí đối diện .
“Mẹ.”
“Đến ? Con xem ăn gì.” Tôi mỉm và gật đầu, đẩy thực đơn về phía con.
Trần Vũ gọi vài món đặc trưng, xem qua gọi thêm hai món tráng miệng.
Chúng giống như hai xa lạ đầu gặp mặt, mắt đối mắt với thì vội vàng lảng tránh.
Ăn nửa chừng, con bỗng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng : “Về cuốn vở đó… Sau , thật con thêm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-trai/chuong-9.html.]
Tim thắt , siết chặt ly .
“Không những lời mắng c.h.ử.i .” Con ngoài cửa sổ: “Là phân tích. Phân tích tại con cảm xúc mãnh liệt như , phân tích mô hình hành vi của , và cũng phân tích… của chính con.”
“Phân tích gì?” Tôi hỏi, giọng khàn .
“Phân tích rằng lẽ cả hai chúng đều mắc kẹt trong một cái bẫy nào đó.” Con , đầu tiên, con một cách nghiêm túc, ánh mắt phức tạp: “Mẹ mắc kẹt trong cái bẫy mà bà ngoại đặt , con mắc kẹt trong cái bẫy mà đặt . Viết thì hình như… thể tất cả một chút với tư cách là ngoài cuộc.”
Tôi sửng sốt, nhận rằng con cuốn vở mà gửi.
Sau hơn ba năm, con vẫn còn nhớ nó.
“Có ích ?”
“Con .” Con lắc đầu: “ ít nhất thì khi , con còn cảm thấy ngột ngạt nữa.”
Tôi gật đầu, thốt nên lời.
Chúng thảo luận về chuyện trong trạng thái bình tĩnh. Đó là sự hòa giải, mà là một nỗi buồn chung, một nhận thức về cái “bẫy” bi kịch mà cả hai cùng sa .
Bữa ăn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Phần lớn thời gian, căn phòng mà chúng đang vẫn chìm im lặng.
Sau khi ăn xong, con dậy và về phía cửa, : “Con bay chuyến chiều nay.”
Đồng thời với việc xoay tay nắm cửa, giọng con khẽ vang lên: “Thật …”
Tôi ngẩng đầu lên, cảm thấy chút bàng hoàng, con: “Bài ... là giả, ít nhất... cảm giác xót xa cho chuyện đông cứng tay vì đan khăn quàng cổ cho con hồi con còn nhỏ là thật.”
Trần Vũ cho thời gian đáp . Cánh cửa nhẹ nhàng đóng , để căn phòng tĩnh lặng.
Tôi ôm ngực, cửa sổ ngóng bóng lưng của con mà chỉ yên tại chỗ, chầm chậm uống hết chén nguội lạnh tay.
Vị chát nơi đầu lưỡi ẩn chứa chút dư vị ngọt ngào.
Tôi chầm chậm bước khỏi nhà hàng. Lá ngân hạnh phố mùa thu đang dần chuyển vàng.
Tôi vết thương của và Trần Vũ ăn sâu trong tim, sẽ thể đóng vảy, cũng chẳng bao giờ lành .
Tôi và Trần Vũ thể tách rời khỏi đối phương, cũng thể thiết như thuở ban đầu.
Điều duy nhất mà chúng thể làm , chính là mang theo vết thương đó mà tiếp tục sống, quỹ đạo cuộc đời riêng của mỗi . Thỉnh thoảng, từ cách xa xôi đó, cảm nhận lực hấp dẫn yếu ớt từ đối phương.
Đây chính là kết cục nhất cho mối quan hệ giữa chúng .
-Hết-