Một năm , Trần Vũ nghiệp Đại học và làm tại một công ty công nghệ ở Thâm Quyến, cách nhà xa.
Trước khi Thâm Quyến, con trở về nhà.
Linlin
Khi thấy tiếng khóa cửa vang lên, một khoảnh khắc, cứ ngỡ đó là âm thanh phát từ bộ phim truyền hình TV.
Cho đến khi con xách vali bước .
Sau hơn một năm, con về nhà.
Tôi sững tại chỗ, chút dám tin: “Tiểu Vũ…”
Con nhẹ nhàng gật đầu: “Mẹ.”
Tôi xoa hai lòng bàn tay với trong lúng túng: “Ăn tối con?”
“Ăn chút đồ ăn máy bay .”
Tôi lập tức bếp, làm vài món. Trần Vũ thấy một đĩa gà rán bàn thì thoáng sững .
Đây là đầu tiên con thấy đồ chiên rán bàn ăn của nhà .
Tôi cởi tạp dề: “Nếu còn ăn thì ăn thêm chút, cơm tự xới nhé.”
Con gì thêm, xuống bàn ăn và lặng lẽ dùng bữa.
Sau đó, con đột nhiên lên tiếng: “Con bay chuyến chiều mai, Thâm Quyến.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn xong, con dậy một cách tự nhiên, thu dọn chén bát bếp, mở vòi nước.
Tôi ở cửa bếp, thanh niên cao hơn nhiều rửa chén đĩa một cách thuần thục, bóng lưng rộng lớn và xa lạ.
Tôi “Để làm” như nữa, chỉ yên lặng con.
Khoảnh khắc , con giống một đứa con trở về nhà, mà giống một vị khách điều chỉ ghé thăm trong thời gian ngắn ngủi.
Buổi tối, con sofa phòng khách xem điện thoại, chiếc ghế đối diện, cầm một cuốn sách tay nhưng một chữ nào.
Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-trai/chuong-7.html.]
Gần đến giờ nghỉ, con ngẩng đầu lên, : “Mẹ, con ngủ đây.”
“Ừ, chăn ở trong tủ, con tự lấy nhé.”
“Con .”
Nói , con dậy và về phía phòng . Khi đến cửa, con dừng một chút, đầu , giọng nhẹ: “Mẹ cũng nghỉ sớm .”
“Ừ.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép . Tôi tại chỗ, trong thời gian lâu đó, hề cử động.
Ngày hôm , khi Trần Vũ đang giày ở hành lang, lưng con, bóng lưng cao lớn hơn nhiều mà cảm thấy mơ hồ.
Giờ đây, đứa trẻ từng cần dắt tay qua đường, thiếu niên từng trong bài văn là bóp cổ , sắp một đến một vùng đất xa lạ hơn mà .
“Tiểu Vũ.” Tôi gọi con.
Con đầu .
Tôi tiến lên, đưa tay một cách cứng nhắc, đưa tay , do dự nhưng vẫn chạm nhẹ cánh tay con với tốc độ vô cùng chậm rãi.
Đây là một sự tiếp xúc mà lâu , dành cho con, sự tiếp xúc chứa đựng bất kỳ sự đòi hỏi áp lực nào.
“Đi đường cẩn thận.” Tôi .
Rõ ràng là Trần Vũ sững sờ, con mặt vài giây. Trong đôi mắt giống đang cuộn trào những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, con gì, chỉ nhanh chóng gật đầu mở cửa và bước ngoài.
Sau khi Trần Vũ làm ở Thâm Quyến, con sẽ chuyển một tiền nhất định, đổi, lời nhắn cho ngày sinh nhật và các dịp lễ Tết.
Đây là “kênh liên lạc” nghĩa vụ tối thiểu mà con vạch , đều đặn như nhịp tim.
Vào cuối Thu, đối mặt với trần nhà màu trắng của bệnh viện một vì một ca tiểu phẫu nghiêm trọng nhưng cần theo dõi.
Sau khi t.h.u.ố.c mê tan, sự đau đớn và yếu ớt khiến cực kỳ dễ tổn thương. Ông lão giường bên con cái quan tâm hỏi han, còn chỉ hộ lý kiểm tra định kỳ.
Khoảnh khắc đó, sự cô đơn thật sự khiến thể bình tĩnh.
Tôi nắm chặt điện thoại, ngón tay run rẩy lướt của Trần Vũ. Cô bé bên trong – khao khát nương tựa, quan tâm – xuất hiện, gào gọi cho con.