Con : “Con sẽ gọi điện mỗi ngày nữa, và cũng sẽ lâu mới về nhà một . Mẹ cũng hãy thử... sống một cuộc đời lấy con làm trung tâm .”
Tôi bóng lưng con. Con hờn dỗi bỏ nhà mà là đang bình tĩnh, dứt khoát mà rút lui khỏi cái “tình yêu” kín như bưng của .
Tôi há miệng, níu kéo. Trong tiềm thức, “Mẹ thể sống thiếu con”, nhưng lúc , câu đó thật buồn và đáng thương.
Chính câu trở thành gông cùm của con suốt hai mươi năm. Tôi nghẹn , thể .
Con , cầm lấy ba lô và đến cửa .
Tôi cố gắng chống đỡ, hỏi: “Vậy, bài văn đoạt giải đó... là giả ?”
Con khựng , bàn tay đang nắm tay nắm cửa buông lỏng một thoáng, nhưng con gì.
Bản sự im lặng đó là một câu trả lời.
Tôi xách túi đồ ăn vặt mà mua cho con, đến lưng con: “Món con thích đó, mang theo .”
Con hề đầu , chỉ giật lấy cái túi.
Cửa khẽ đóng .
Căn phòng chìm sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, từ từ trượt xuống sàn nhà.
trong cuộc trò chuyện ngột ngạt , đầu tiên, rõ tiếng thở dốc gần như bóp nghẹt của tâm hồn con trai .
Sau khi Trần Vũ rời , cuộc sống của mất trục chính, thời gian trở nên trống rỗng và dài đằng đẵng.
Mối quan hệ đứt đoạn kéo dài hàng tháng trời với Trần Vũ buộc đối mặt với một sự thật: trong hai mươi năm qua, danh phận của Trần Vũ bao trùm bộ cuộc đời , giờ danh phận gác , còn gì?
Khi dọn dẹp sách cũ của con, một mảnh giấy nhỏ bay từ giữa trang sách.
Tôi kỹ mảnh giấy và nhận đó là hình một bầu trời xiêu vẹo do con vẽ kèm theo một dòng chữ nhỏ: “Mẹ cho xem , nhưng thật sự .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-trai/chuong-4.html.]
Tôi nức nở sàn nhà, những gì chất chứa trong lòng lúc còn là sự uất ức mà là sự hối hận muộn màng và nỗi đau đớn mà chợt nhận khi quá muộn.
Tôi lấy danh nghĩa tình yêu cướp ánh sáng trong mắt con và những niềm vui bé nhỏ của con hết đến khác một cách dễ dàng.
Sau khi xong, một sự bình tĩnh kỳ lạ ập đến.
Tôi dọn sạch phòng con, sắp xếp , cố gắng tái tạo những gì mà con thích.
Linlin
Buổi tối, bắt đầu bộ dọc bờ sông, đầu tiên, chú ý đến từng lớp của bầu trời.
Tôi còn chờ cuộc điện thoại lúc chín giờ nữa.
Tôi tìm đến việc tư vấn tâm lý.
Bác sĩ Tống lắng câu chuyện của , lật xem cuốn vở : “Bài văn đoạt giải ở phía là sản phẩm con tô vẽ, né tránh nội tâm nhiều nên lực khiến cảm giác giả tạo một cách kỳ lạ, dường như đầu bút chỉ chạm nhẹ mặt giấy. Còn đoạn nhật ký phía mới là sự thể hiện nội tâm chân thật của con. Bà Lục, bà thể cho , trong quá trình trưởng thành của bà, cha bà giáo d.ụ.c bà như thế nào ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến thoáng sững sờ. Một lúc lâu , thấy một cách khó khăn: “Mẹ ... nghiêm khắc với , là con gái cả trong nhà, hai đứa em trai.”
“Có chuyện nào về cách bà tương tác với khắc sâu trong ký ức của ?”
Một cơn choáng váng vô cớ ập đến.
Những ký ức phong kín từ lâu ùa về, chúng như những lưỡi d.a.o mài với tim .
Tôi thấy của năm bảy tuổi sân khấu cuộc thi hùng biện của trường Tiểu học.
Kết quả, giành giải Nhì trong cuộc thi đó.
Trên đường về nhà, chở bằng xe đạp. Bà im lặng, một lời.
Bữa tối hôm đó, gắp miếng trứng rán lẽ là của cho em trai mới chịu mở lời: “Cái đứa đạt giải Nhất chỉ phát âm tiếng phổ thông chuẩn hơn con thôi.”
Bà hề mắng mỏ, nhưng giọng điệu lạnh như băng và miếng trứng rán mà ăn khiến hiểu rằng chỉ giải Nhất mới là an , những thứ khác đều là thất bại.