Mặt Trái - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-24 14:27:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi từng nghĩ đó là do con ngại ngùng, giờ mới cảm xúc thật của con.

 

Nụ của con chuẩn mực nhưng ánh mắt như cách thưc tại một lớp màng.

 

Lớp màng đó tên là ngột ngạt.

 

Giữa tấm ảnh kệ TV và sofa là một thung lũng sâu hun hút. Tôi ở bên vách đá , lạnh toát, ảo ảnh của đứa con mà luôn cho là quen, hiếu thảo ở vách đá bên đang tan vỡ từng chút một.

 

Sau khi con lên Đại học, yêu cầu con gọi điện thoại lúc chín giờ mỗi tối.

 

Số con về nhà ngày càng ít, trong điện thoại, con "bận học, nhiều hoạt động".

 

Giờ mới nhận rằng con thực sự bận đến thế mà là về nhà, thậm chí là đang trốn thoát khỏi nhà tù của để tìm kiếm thở.

 

Lần gần nhất con về nhà là ba tháng .

 

Tôi thức trắng đêm, cố gắng lục lọi trong ký ức để tìm bằng chứng về sự ấm áp, nhưng chỉ tìm thấy thêm nhiều sự cố chấp của chính .

 

Năm mười tuổi, con qua nhà bạn ngủ , hỏi căn kẽ phụ đối phương nhưng vẫn kiên quyết từ chối.

 

Hồi cấp Hai, con mua kính thiên văn, lấy lý do "làm ảnh hưởng việc học" mà khóa nó trong kho. Con im lặng suốt một tuần là đứa con ngoan ngoãn, lời.

 

Con dần còn phản bác những bộ quần áo mà chọn, chỉ thuận theo một cách vô hồn.

 

Khi nhận giấy báo trúng tuyển Đại học, con thành công trường và ngành Kỹ thuật mà hằng mong ước, mừng đến phát : “Công sức của uổng phí.”

 

Con , chỉ : “Mẹ, vui là .”

 

, thấy sự thất vọng trong mắt con, nhưng bao giờ bận tâm đến điều đó, cho đến khi con biến thành một cái vỏ rỗng cảm xúc.

 

Những ngày đó, con vẫn gọi điện đúng chín giờ mỗi tối, giọng bình tĩnh như đang báo cáo công việc.

 

“Ăn cơm căng tin .”

 

“Bài tập vẫn .”

 

“Mẹ giữ gìn sức khỏe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-trai/chuong-2.html.]

 

Phản ứng của bắt đầu bất thường. Có lúc, vội vàng hỏi dồn chi tiết, lúc lặng thinh.

 

Ở đầu dây bên , con sẽ ngừng một chút thận trọng hơn trong việc lựa chọn từ ngữ.

 

Tôi thể cảm nhận rằng sợi dây vô hình nào đó ngày càng căng thẳng.

 

Linlin

Thứ Sáu, con lấy lý do thảo luận nhóm để từ chối đề nghị về nhà của .

 

Cảm xúc tích tụ bấy lâu của cuối cùng cũng vỡ òa.

 

“Tiểu Vũ, con thật với ... con về nhà ?”

 

Con im lặng một lát bật , một nụ bình tĩnh đến đáng sợ: “Mẹ, nghĩ nhiều . Nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi sớm .”

 

Cuối cùng thì sự quan tâm qua loa kiểu tống khứ khiến ngòi nổ cháy hết.

 

“Mẹ nghĩ nhiều!” Tôi hét lên, những câu chữ gặm nhấm trái tim suốt nhiều ngày tuôn khỏi miệng: “Mẹ thấy ! Vở của con! Những gì mà con ! Cái gì mà “ngột ngạt”, cái gì mà “bóp cổ”... Trần Vũ, của con! Mẹ sinh con, nuôi nấng con, hy sinh tất cả vì con mà con hận đến thế !”

 

Người ở đầu dây bên im lặng.

 

Sau một thời gian dường như dài cả thế kỷ, giọng của con cuối cùng cũng vọng đến. Lúc , tất cả ấm áp giả tạo trong giọng của con rũ bỏ, chỉ còn sự mệt mỏi đến tận xương tủy và sự tỉnh táo lạnh lùng: “Thì thấy .”

 

“Cũng .” Con nhẹ thành tiếng, nụ hề chút ấm áp nào: “Con khỏi diễn nữa. Mẹ, chúng chuyện . Ngày mai, con sẽ về. Có những lời mà con kìm nén... quá lâu .”

 

Đây là đầu tiên con chủ động kết thúc cuộc gọi.

 

Ngày hôm , lau sàn nhà sáng bóng, dọn dẹp phòng con, và như quỷ ám, mua những món ăn vặt mà con thích hồi nhỏ - những món “ lành mạnh” mà từng cấm đoán.

 

Tôi giống như một tù nhân đang chờ phán quyết cuối cùng, dùng sự bận rộn vô ích để chống nỗi sợ hãi đang dâng lên từ sâu thẳm.

 

Buổi chiều, tiếng khóa cửa mở khẽ vang lên.

 

Con lớn tiếng “con về ” như , mà chỉ im lặng giày, đặt túi xách xuống.

 

Đó là những động tác quen thuộc nhưng mang sự xa cách, xã giao.

 

Loading...