Mặt Trái - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-24 14:26:04
Lượt xem: 7

Tôi vô tình vở của con trai.

 

Bên trong là bài dự thi đoạt giải của nó: "Mẹ của ".

 

trang tiếp theo là một phiên bản “Mẹ của khác biệt.

 

“Mỗi ngày ở bên đều khiến cảm thấy vô cùng ngột ngạt.”

 

“Có lúc, thậm chí còn bóp cổ bà .”

 

Khi thấy dòng chữ đầu tiên, tim thắt .

 

Đó là nét chữ của Trần Vũ mà cảm thấy quen thuộc, lực bút mạnh mẽ, nhưng mỗi chữ như một lưỡi dao.

 

Những dòng chữ vượt khỏi hình thức của một bài văn, nó giống một cuốn nhật ký hơn, từng câu từng chữ đều là sự buộc tội .

 

“Cô giáo chủ nhiệm bắt tham gia cuộc thi văn. Tôi thế nào, nhưng .”

 

“Đối với , việc ca ngợi giống như một màn lăng trì.”

 

“Thế nên, khi xong bài văn khiến cảm thấy buồn nôn đó, những lời tận đáy lòng, để tìm kiếm sự giải thoát về mặt tâm lý.”

 

“Từ nhỏ, từng ăn một bữa ăn nào ở ngoài. Mẹ rằng đồ ăn bên ngoài sạch sẽ.”

 

“Ở nhà, sẽ giám sát ăn hết từng miếng, phép để thừa trong bát. Có bữa sáng, cảm thấy no, nhưng vẫn buộc ăn hết.”

 

“Có một hồi Tiểu học, lén đổ gần hết bữa sáng lén lút đến tiệm ăn sáng cùng bạn bè để ăn bánh bao súp.”

 

“Đang ăn một cách vui vẻ, thấy giọng của . Khoảnh khắc đó, cảm thấy đông cứng .”

 

Đoạn văn phá tung cánh cửa ký ức của .

 

Đó là một buổi sáng khi Trần Vũ học lớp Năm. Tôi đuổi theo để đưa cho con một ít hạt óc chó, nhưng thấy con đang vui vẻ với một cô bé học cùng lớp ở quán ăn sáng gần trường và cùng ăn bánh bao súp.

 

Tôi từng thấy vẻ mặt hạnh phúc đó của con ở nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-trai/chuong-1.html.]

Máu nóng dồn lên, xông , giật lấy đôi đũa của con: “Trần Vũ, con học cách dối đấy ?”

 

Cô bé chào hỏi với thái độ rụt rè, trừng mắt với cô bé: “Chào hỏi cái gì! Cháu dám dẫn nó ăn mấy thứ rác rưởi ?”

 

Ánh của cả quán ăn xuyên thẳng qua . Mặt Trần Vũ tái mét, đôi mắt giống của thằng bé trở nên xám xịt như phủ bụi.

 

Và trong lời văn của Trần Vũ, con mô tả diễn biến tiếp theo như :

 

"Mẹ lôi , cứ như đang lôi một vết nhơ. Bà mắng cô bạn mà thầm mến ngay mặt ."

 

"Tôi dám đầu , trong lòng chỉ sự tự trách. Vì sự tồn tại của , tình cảm của trở thành lưỡi d.a.o làm tổn thương khác."

Linlin

 

"Tối hôm đó, bà lóc tự tát mặt là đứa ơn."

 

"Tôi ép quỳ xuống xin tha thứ. Trong một tháng đó, mỗi bữa sáng, đều làm bánh bao súp cho ."

 

"Từ đó, buồn nôn sinh lý với món bánh bao súp.”

 

"Tôi nhớ lồng bánh bao súp ăn hết ở tiệm ăn sáng đó suốt nhiều năm. Không vì nó thực sự ngon, mà vì nó đại diện cho trái cấm, là đầu tiên cố gắng vươn xúc tu chạm thế giới bên ngoài bức tường kiểm soát của , nhưng vung d.a.o chặt đứt một cách công khai và hề thương xót."

 

"Sau đó, còn bạn bè nữa."

 

"Tôi thích ban Khoa học Xã hội, ép chọn ban Khoa học Tự nhiên. Tôi học giỏi, chỉ vì sẽ dùng cách tự giày vò bản để thúc ép tiến lên."

 

"Vô , bên giường , từng nghĩ đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t bà tự kết liễu.”

 

Nước mắt rơi xuống ba chữ "tự kết liễu", làm trang giấy nhòe một mảng.

 

Tôi gấp cuốn vở , trái tim đau nhói.

 

Tôi khỏi phòng Trần Vũ như thế nào, xuống ghế sofa phòng khách, cứng đờ.

 

Trên kệ TV phòng khách tấm ảnh chụp hôm con đạt giải trong cuộc thi văn hồi lớp Mười một.

 

Khi đó, ôm lấy con, đến nhăn cả mặt vì kiêu hãnh. con nghiêng , giữ một cách nhỏ với .

 

 

Loading...