Với sự góp mặt của ba nhân vật chủ chốt, nồi thức ăn tưởng chừng khó giải quyết dọn sạch.
Mạc Hành Viễn cũng ăn ít, điều hiếm khi xảy .
Ăn xong, Hạ Tân Ngôn cũng đây một lát, nhưng điện thoại của văn phòng luật gọi đến, đành sớm.
“Lần món ngon nhớ gọi nhé.” Trước khi , Hạ Tân Ngôn đặc biệt dặn dò Tô Ly và Lục Tịnh.
Tô Ly .
Mạc Hành Viễn châm chọc : “Một mà cũng ngại.”
Hạ Tân Ngôn nhướng mày: “Lần , chắc chắn sẽ một .”
“Hừ.” Mạc Hành Viễn lạnh.
Ánh mắt Trì Mộ vẫn luôn dõi theo Lục Tịnh, hỏi cô: “Có về nhà ?”
Lục Tịnh cần nghỉ ngơi buổi chiều.
Cô Mạc Hành Viễn, Mạc Hành Viễn cũng cô, hành động gì, nhưng qua ánh mắt , cô hiểu ý cô về với Trì Mộ, để trả Tô Ly cho .
Lục Tịnh đảo mắt, nhưng vẫn giúp đôi.
“Về.” Lục Tịnh dậy.
Trì Mộ đưa tay đỡ cô.
Anh lấy đồ đạc của Lục Tịnh, nắm tay cô: “Bọn đây.”
“Ừ.”
Họ , chỉ còn Tô Ly và Mạc Hành Viễn.
Mạc Hành Viễn vội vàng chút nào, ngoài, ở đó một đài ngắm cảnh, vị trí , tầm cũng .
“Khung cảnh quả thật tồi.” Mạc Hành Viễn Tô Ly: “Lại đây.”
Tô Ly động đậy: “Đã ngắm .”
Mạc Hành Viễn vẫn , nắm lấy tay cô, nhất quyết kéo cô đến vị trí nãy, đó gọi nhân viên phục vụ, nhờ chụp ảnh giúp.
Mạc Hành Viễn ôm Tô Ly, chụp chính diện, Tô Ly chịu.
“Chụp lưng thôi.” Mạc Hành Viễn nhân nhượng.
Anh và Tô Ly mặt phía sông, để bóng lưng cho điện thoại.
“Xong .” Nhân viên phục vụ trả điện thoại cho Mạc Hành Viễn.
Mạc Hành Viễn lời cảm ơn, cầm lấy xem: “Rất .”
Anh ôm eo Tô Ly, lúc chụp nghiêng , nghiêng mặt, chằm chằm Tô Ly.
Hình ảnh bóng đen khiến đường nét khuôn mặt sâu sắc và rõ ràng, dù rõ biểu cảm và ánh mắt, cũng đang Tô Ly với ánh mắt trìu mến.
Tấm ảnh , khiến hài lòng.
Anh gửi thẳng cho Tô Ly.
“Tô Ly.” Mạc Hành Viễn đột nhiên gọi Tô Ly.
Tô Ly .
Mạc Hành Viễn giơ điện thoại lên, môi hôn lên má cô, nút chụp bấm.
Khoảnh khắc lưu .
Anh đang hôn Tô Ly.
Ảnh tự chụp.
Mạc Hành Viễn ảnh, hài lòng: “Tấm , nên làm ảnh đại diện Zalo ?”
Tô Ly ghét bỏ: “Đừng làm bừa.”
“Vậy thì làm tấm .” Mạc Hành Viễn mở tấm ảnh chụp từ phía : “Được ?”
Tấm ảnh thực sự trông , thích hợp để làm ảnh đại diện.
“Tùy .” Miễn chính diện, làm gì thì làm.
Mạc Hành Viễn vui vẻ đổi ảnh đại diện Zalo thành tấm ảnh .
Ảnh đổi lên, nhận nhiều tin nhắn.
Hạ Tân Ngôn là nhanh nhất.
Anh gửi tin nhắn thoại.
“Chậc, may mà . Không thì cái sự ân ái sát thương thê thảm.”
Tô Ly rõ ràng.
Ân ái?
Chẳng qua chỉ là một hình thức thôi.
Không còn ai gửi nữa, dù cũng xem điện thoại một lúc lâu, nhưng trả lời ai.
Họ ở đây đến ba giờ chiều, Tô Ly về.
Lúc đến, Mạc Hành Viễn xe của Trì Mộ, giờ về, đương nhiên xe của Tô Ly.
“Cậu về công ty ?” Tô Ly hỏi.
Mạc Hành Viễn đồng hồ: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-kiem-soat-sau-ket-hon-to-ly-mac-hanh-vien/chuong-522-doi-anh-dai-dien.html.]
Tô Ly lái xe đến công ty .
Đến nơi, Mạc Hành Viễn vẫn xe chịu xuống.
Tô Ly chằm chằm .
Mạc Hành Viễn : “Tối đến đón .”
“...” Tô Ly tưởng nhầm: “Đón ?”
“Ừ. Tối qua, ngủ một ngon lắm.” Mạc Hành Viễn lộ vẻ thất vọng.
Tô Ly tin ngủ ngon.
Anh đang bán thảm.
“Không ngủ thì ở công ty làm thêm giờ.”
“...” Mạc Hành Viễn thể tin cô: “Không thương xót chút nào ?”
Tô Ly lười tranh cãi với về những chuyện vô nghĩa : “Mau xuống xe .”
Bị cô ghét bỏ, sợ chọc giận cô, chỉ đành xuống xe .
Anh bám cửa sổ xe: “Tối đến đón nhé.”
Tô Ly vô tình nâng cửa kính xe lên, trả lời , trực tiếp lái xe .
Mạc Hành Viễn đó, khóe môi nhếch lên.
Thái độ của cô dành cho , quen .
Mạc Hành Viễn thu nụ , bước cổng công ty.
Bình thường cũng ít khi , nhưng đều thấy rõ hôm nay ngoài về, tâm trạng .
Điền Điềm xuống lầu gửi tài liệu, tình cờ thấy đang chuyện trong phòng nước.
“Người mà Mạc tổng tỏ tình là vợ cũ của , là chơi thật đấy. Nghe cách đây ít lâu, cô Tô còn về nhà họ Mạc mắt, ăn cơm chung nữa cơ.”
“Thật ngờ, lòng vòng một hồi vẫn là cũ. Ài, họ ly hôn nhỉ?”
“Không .”
“Mạc tổng từng đính hôn với khác, cô Tô cũng cho là bạn trai đó, họ thực sự bận tâm ?”
“Ai mà .”
Điền Điềm xong những lời liền về phòng thư ký.
Cô hỏi đồng nghiệp làm việc ở Mạc thị nhiều năm: “Chị gặp vợ cũ của Mạc tổng ?”
“Gặp .” Đồng nghiệp tò mò: “Sao em hỏi về cô ?”
“Em Mạc tổng tỏ tình chính là vợ cũ của .” Điền Điềm cẩn thận hỏi: “Tại họ ly hôn ạ? Trông Mạc tổng vẻ yêu cô .”
Đồng nghiệp cô thật sâu: “Đừng hỏi chuyện riêng của sếp. Em cũng chẳng ích gì.”
Điền Điềm mím môi, mặt đỏ lên.
Trong công ty, tối kỵ hỏi chuyện của sếp.
Đặc biệt là những cô gái trẻ kết hôn như cô, chỉ cần mở lời là sẽ khác nghĩ là đường tắt, đổi đời.
Điền Điềm trở chỗ làm việc của .
Cô cảm thấy tủi , cô thực sự chỉ hỏi thôi, ý nghĩ nào khác.
Mọi đều , tại cô hỏi?
Đến giờ tan làm, những ở phòng thư ký đều hết, Điền Điềm vẫn còn ở chỗ làm.
Cô tập tài liệu tay, ngoài.
Lấy hết can đảm, cô cầm tập tài liệu dậy, về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô gõ cửa.
“Vào .”
“Mạc tổng, xem tập tài liệu giúp em, em luôn cảm thấy chỗ vẻ đúng.” Điền Điềm tới, đặt tài liệu mặt , bên cạnh , cúi xuống, lật đến trang đó, chỉ một điều khoản.
Mạc Hành Viễn chỗ cô chỉ, định gì đó thì ngửi thấy một mùi nước hoa nồng.
Không là khó ngửi, chỉ là mùi quá nồng, khiến khó chịu.
Anh ngẩng đầu Điền Điềm đang cúi , nhíu mày: “Em xa một chút.”
Điền Điềm sững sờ.
Mạc Hành Viễn : “Tôi thích ngửi mùi nước hoa.”
Mặt Điền Điềm đỏ bừng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cô như tát hai cái.
“Xin ạ.” Điền Điềm lấy tinh thần, ý tứ xa hơn một chút.
Mạc Hành Viễn điều khoản đó, chuyện với cô cầm điện thoại bấm gọi : “Không vấn đề gì.”
Anh đưa tài liệu cho cô.
Điền Điềm nhận lấy.
Cô thấy : “Cậu đừng quên đến đón .”
Đọc full truyện nhanh nhắn zalo 034.900.5202 ạ