Bạch Tri Dao cạnh giường, nhớ chuyện xưa, chằm chằm đàn ông khiến cô thể nào buông bỏ.
Ngay cả khi cô kết hôn, Mạc Hành Viễn vẫn quan tâm cô .
Chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, Mạc Hành Viễn đều sẽ xuất hiện mặt cô .
Cô vẫn còn ảo tưởng, đặc biệt là khi Mạc Hành Viễn giúp cô ly hôn, cô nghĩ vẫn thể như đây, trở thành phụ nữ duy nhất bên cạnh .
Kết quả, bên cạnh thêm một Tô Ly.
Không bạn đồng hành, bạn gái, mà là vợ.
Bạch Tri Dao hận.
Hận sự trêu đùa và bất công của phận, cô đợi nhiều năm như , đều đến chuyện cưới vợ.
Kết quả, cưới một liên quan.
“Hành Viễn, xem, cuối cùng loanh quanh một vòng, vẫn chỉ em ở bên cạnh .” Bạch Tri Dao xuống, nhẹ nhàng cầm tay lên: “Bạch Như Cẩm sớm còn yêu nữa, Tô Ly thì bao giờ yêu .”
“Chỉ em, vẫn luôn yêu .” Bạch Tri Dao tham lam đặt tay Mạc Hành Viễn lên mặt , cô tận hưởng sự tĩnh lặng lúc . Cô đắm chìm trong cảm giác nắm trong tay một cách chân thật, hề nhận , ngoài cửa , vẫn luôn cô .
...
Người Tô Ly gặp nhất chính là Bạch Tri Dao.
cô đợi ở công ty cô, chặn cô .
“Tô Ly.”
Tô Ly để ý, cô liền gọi to tên cô.
Cái tên thốt từ miệng cô , khiến Tô Ly cảm thấy bực bội.
Bạch Tri Dao về phía Tô Ly, như một bạn , sánh vai cùng cô: “Cùng ăn .”
“Không hứng thú.”
Tô Ly bước nhanh về phía , Bạch Tri Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cho cô .
Tô Ly nhíu mày, chằm chằm tay cô : “Cô làm gì? Buông !”
“Tôi chỉ chuyện với cô một chút.” Bạch Tri Dao buông cô , : “Vài phút thôi, ?”
“Không gì để với cô.” Tô Ly lãng phí thời gian cô .
Bạch Tri Dao chịu, một nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Trước đây cô ganh đua với , tưởng rằng Hành Viễn, nhưng cuối cùng thì ? Cô là thua cuộc.”
“Có bệnh.” Tô Ly chằm chằm cô : “Buông , nếu buông, gọi bảo vệ đấy.”
Bạch Tri Dao đắc ý: “Tôi đến là cho cô , thứ của cô, cho dù , cũng chỉ là thoáng qua.”
“Bảo vệ!” Tô Ly chút hứng thú nào với những lời cô , về phía cửa công ty hét lớn.
Rất nhanh, bảo vệ tới.
Lúc Bạch Tri Dao mới buông Tô Ly , nhẹ nhàng phủi tay: “Cô vẫn khá thông minh, ly hôn với Hành Viễn khi cần cô, tránh sự khó xử.”
“Cô thật sự, bệnh. Tôi khuyên cô nên khám não .” Tô Ly vẻ mặt chán ghét và khinh bỉ, xong liền bỏ .
Bạch Tri Dao bóng lưng cô, lớn tiếng gọi: “Tô Ly, chỉ cần cô vui, liền vui.”
Tô Ly ngoáy tai, cô ngăn chặn cái giọng phiền phức ở bên ngoài.
Đi xa , cuối cùng cũng yên tĩnh.
Bạch Tri Dao đến mặt cô khoe khoang, ngoài mục đích là lợi lộc gì từ Mạc Hành Viễn, hoặc là Mạc Hành Viễn cho cô hy vọng gì.
Nếu , cô đến đây khoe khoang cái gì?
Tô Ly ăn xong cơm, liền gạt chuyện Bạch Tri Dao đến tạo sự chú ý sang một bên.
Người quan trọng thì nên chiếm dung lượng trong bộ nhớ.
Buổi chiều tăng ca một lát, dọn dẹp đồ đạc khỏi công ty, bác bảo vệ còn hỏi cô: “Hôm nay đó là ai ?”
“Một bệnh. À, nếu cô còn đến, đuổi cô thẳng.” Tô Ly thực sự gặp Bạch Tri Dao một chút nào, quá đáng ghét.
Đôi khi, thật vô lý.
Bảo vệ : “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-kiem-soat-sau-ket-hon-to-ly-mac-hanh-vien-pamk/chuong-238-em-that-su-rat-nhan-tam.html.]
Tô Ly ăn đại bên ngoài một chút, mua một bó hoa giảm giá về nhà.
Vừa khỏi thang máy, cô thấy Mạc Hành Viễn mặc đồ bệnh nhân dựa cửa, mắt nhắm nghiền, môi khô khốc, chút máu, trông như sắp tan biến.
Nghe thấy tiếng động, Mạc Hành Viễn mở mắt.
Đôi mắt đó đầy tơ máu, đen đục.
Tô Ly nhíu mày, cô đến gần, lấy điện thoại gọi cho Trì Mộ.
“Trì Mộ, đến đón ông chủ của . , ở nhà .” Tô Ly cúp điện thoại, cô thấy một tia châm chọc thoáng qua trong mắt Mạc Hành Viễn.
Tô Ly cũng đuổi , cầm hoa ở một bên khác, ý định giao tiếp với .
Mạc Hành Viễn rưng rưng nước mắt, cứ chằm chằm cô với đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cay đắng, mang theo chút mỉa mai.
Tô Ly mặt , giao tiếp bằng mắt với .
Bộ dạng lúc , trông như một chú ch.ó lớn bỏ rơi tìm chủ, đáng thương vô vọng, dễ khiến nảy sinh lòng thương cảm.
Không , sẽ mềm lòng.
Họ gì, một , một tránh.
Rất lâu , đôi môi khô khốc của Mạc Hành Viễn khẽ động đậy: “Em thật sự... nhẫn tâm.”
Giọng khàn khàn sự thật đầy trách cứ, tim Tô Ly thắt .
Cô đè nén sự khác thường trong lòng, lạnh lùng quét mắt .
Hai tay buông thõng hai bên cơ thể, mu bàn tay vẫn còn miếng băng dán y tế dán chỗ tiêm truyền.
“Biết , còn đến. Có ý nghĩa gì?” Tô Ly nhàn nhạt : “Dùng cách , tổn thương em, mà là chính .”
Mạc Hành Viễn cô, đột nhiên một tiếng.
Anh cúi đầu, khi ngẩng lên nữa, khóe mắt ướt.
Lúc , hiển thị thang máy dừng ở tầng , cửa mở .
Trì Mộ bước , thấy Mạc Hành Viễn, vẻ mặt lo lắng, tới đỡ tay đặt lên vai : “Mạc tổng, của bệnh viện đang tìm .”
Mạc Hành Viễn đè tay Trì Mộ , cho .
Anh thẳng Tô Ly, yết hầu khẽ động: “Cho dù c.h.ế.t, em cũng sẽ đến một cái, đúng ?”
Giọng nghẹn khiến Trì Mộ khỏi nhíu mày, cũng Tô Ly.
Hy vọng Tô Ly đừng kích thích Mạc Hành Viễn nữa.
Lòng Tô Ly rối bời.
Thực , ngay từ khoảnh khắc thấy , lòng cô thể bình tĩnh .
Không ai thể thấy bộ dạng đó của mà bình thản, coi như thấy.
“Anh mau đưa .” Tô Ly Mạc Hành Viễn, giúp nhấn thang máy, giục Trì Mộ.
Trì Mộ khỏi Tô Ly thêm một cái.
Cậu gặp nhiều nhẫn tâm, nhưng bao giờ cảm thấy những đó nhẫn tâm.
khoảnh khắc , cảm thấy Tô Ly thật sự nhẫn tâm.
Cô là loại nhẫn tâm cần dùng dao, cũng thể đ.â.m xuyên trái tim khác.
Cửa thang máy mở .
Tô Ly nhấn nút giữ cửa, lúc cô như một xa lạ bụng, giúp đỡ.
Trì Mộ Mạc Hành Viễn, cũng đành lòng.
Chút sức lực còn Mạc Hành Viễn đều trút xuống khoảnh khắc , ánh mắt u ám, giọng càng thêm yếu ớt.
“Đi.”
Một chữ , dường như lấy bộ sức lực của .
Trì Mộ đỡ , bước thang máy.
Cậu cố ý Tô Ly, Tô Ly cúi đầu, bó hoa tay, căn bản để ý đến Mạc Hành Viễn.
________________________________________