Mất Kiểm Soát Sau Kết Hôn - Tô Ly, Mạc Hành Viễn - Chương 213: Chỉ là chưa chán chơi thôi

Cập nhật lúc: 2025-12-06 16:08:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Ly thấy họ tổ chức đám cưới lớn là chuyện bình thường.

“Tức c.h.ế.t .” Lục Tịnh bực bội: “Tôi bảo, lẽ hồi đó hai cũng nên tổ chức một đám cưới, xem bây giờ ly hôn , gì cả. Người còn tưởng coi trọng đến mức nào nữa.”

“Không cần thiết.” Tô Ly bình tĩnh hơn Lục Tịnh: “Cậu đừng tức giận nữa, còn chấp nhận , gì mà chấp nhận .”

Lục Tịnh chính là chấp nhận .

“Biết thế, kết hôn với Trì Mộ.”

“Ê, đừng linh tinh. Cậu là , , chúng giống .” Tô Ly thể để Lục Tịnh bừa như : “Trì Mộ thích , Mạc Hành Viễn thích , bản chất khác .”

Hứa Nhạc Chân cũng gật đầu: “Lục Tịnh, đừng bốc đồng. Cũng đừng coi hôn nhân là trò đùa. Cậu phụ nữ khó khăn thế nào để gặp một đàn ông đối xử chân thành với ?”

Lục Tịnh thấy cả hai đều đang khuyên , xì : “Tôi chỉ thôi. Dù thì họ tụ tập gì, sẽ . Ngay cả khi Bạch Như Cẩm là , cũng thể đối diện với cô .”

“Cũng ai ép . Cậu làm gì thì làm.” Tô Ly hiểu tâm trạng của bạn , nhẹ nhàng ôm cô : “Đừng giận nữa, Trì phu nhân.”

Lục Tịnh cau mày: “Đừng gọi như .”

“Được , cục cưng Tịnh Tịnh của , chúng giận nữa nhé.”

Tô Ly dỗ dành Lục Tịnh, cô cô chọc .

Lục Tịnh bĩu môi: “Mạc Hành Viễn đúng là mắt, bỏ qua một đại mỹ nhân như ...”

“Thôi nào.” Tô Ly cho cô tiếp: “Hôn là đòi ly hôn, của Mạc Hành Viễn. Hơn nữa, Bạch Như Cẩm làm gì cả, đừng về cô nữa.”

“Biết .”

________________________________________

Mạc Hành Viễn và mối tình đầu mất tích tám năm tái hợp, mặc dù đối phương tàn tật hai chân, Mạc Hành Viễn vẫn cưới cô , tình cảm sâu đậm, trở thành một câu chuyện tình yêu trong giới nhà giàu.

Đương nhiên, cũng nhắc đến Tô Ly, đóng vai trò nền, tình yêu đích thực, cô đáng một xu.

Tô Ly phiên bản , đột nhiên cảm thấy chút đáng thương.

Trong công ty cũng chuyện , ít đến an ủi Tô Ly, ngay cả sếp khi họp xong cũng đến thăm hỏi cô.

Tô Ly dở dở , cô đùa: “Công ty đừng vì ly hôn với Mạc Hành Viễn mà sa thải nhé.”

“Sao thế ? Mạc tổng cũng dặn dò gì.”

“...”

“Ý là, cô là trụ cột của công ty, sẽ vì chuyện nhỏ mà sa thải cô.”

Tô Ly cũng bận tâm nữa.

Ngay cả khi thực sự sa thải vì liên quan đến Mạc Hành Viễn, cô cũng chấp nhận.

________________________________________

Hứa Nhạc Chân sắp , Tô Ly đưa cô sân bay.

“Tôi lo lắng Khoảnh Vị Nam sẽ tìm .” Tô Ly cảm thấy Khoảnh Vị Nam chắc chắn chịu bỏ qua.

“Không .” Hứa Nhạc Chân nghĩ rõ ràng: “Tôi và khả năng, tìm , chỉ là chán chơi thôi.”

Tô Ly bước tới ôm nhẹ cô : “Tự chăm sóc cho bản nhé.”

“Cậu cũng .”

Tiễn Hứa Nhạc Chân xong, Tô Ly ngoài sân bay những qua , cô giữa đám đông, giống như một hòn đảo hoang, ai cập bến.

“Chị Tô Ly.”

Tô Ly thấy giọng đầu , Bạch Như Cẩm đẩy xe lăn, phía là Mạc Hành Viễn.

Bạch Như Cẩm trông sắc mặt hơn so với đầu gặp, da dẻ mịn màng trắng nõn, ngũ quan cũng thanh tú hơn.

thật, thảo nào Mạc Hành Viễn thích.

“Trùng hợp ? Hai đến tiễn đón ai ?” Tô Ly hỏi một cách tự nhiên.

“Nam Nam công tác một thời gian, đến tiễn cô .” Bạch Như Cẩm hỏi cô: “Chị thì ?”

“Tôi cũng đến tiễn bạn.”

Bạch Như Cẩm hỏi: “Chị lái xe ? Có chung ?”

Tô Ly lắc đầu: “Không cần, tiện đường.”

rước lấy phiền phức từ Mạc Hành Viễn.

Hơn nữa, hai họ đang chuyện cưới xin, cô là vợ cũ mà cùng xe với họ, nếu khác thấy, đồn những gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mat-kiem-soat-sau-ket-hon-to-ly-mac-hanh-vien-pamk/chuong-213-chi-la-chua-chan-choi-thoi.html.]

trở thành nhân vật chính trong miệng khác nữa.

Bạch Như Cẩm đầu Mạc Hành Viễn, dường như Mạc Hành Viễn mở lời giữ Tô Ly .

Ánh mắt Mạc Hành Viễn lạnh lùng, cô coi khí, cũng thể.

“Vậy thôi, chúng đây.” Bạch Như Cẩm cố nài.

“Được.”

Tô Ly họ xa, cô cũng bắt taxi đường.

Lúc tắc đường, thật trùng hợp, chiếc xe bên cạnh chính là xe của Mạc Hành Viễn.

Bạch Như Cẩm ghế phụ lái, cửa sổ hạ xuống, cô đang chuyện với Mạc Hành Viễn, miệng Mạc Hành Viễn cũng hé mở, đáp .

Tô Ly thu hồi ánh mắt.

Bạch Như Cẩm là một cô gái may mắn, mất tích nhiều năm như , trong mắt và bạn bè khuất, nhưng trở về.

Những yêu cô vẫn yêu cô , những trong thế giới của cô đổi.

Tô Ly chút ghen tị với cô .

Đoạn đường tắc, cứ dừng, Tô Ly cảm thấy khó chịu.

Tối qua uống khá nhiều rượu với Hứa Nhạc Chân, giờ tắc đường làm cô chóng mặt, bụng cũng khó chịu, liên tục buồn nôn.

Chỉ một lát , cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Mãi mới qua đoạn đường tắc nhất, tài xế cũng đang vội, lái xe nhanh, chuyển làn cũng vù vù, mấy Tô Ly nhắc tài xế chậm .

Cô chóng mặt, nôn, cũng sợ xảy chuyện.

Rầm—

Nghĩ gì xảy đó.

Tô Ly cả va ghế , dày cô cuộn trào, mồ hôi lạnh trán như rửa mặt.

Tài xế xuống xe tranh cãi với tài xế xe va chạm, phía tắc đường.

Tô Ly thực sự chịu nổi, cô đẩy cửa xe, đến dải phân cách phía , xổm xuống và nôn thốc nôn tháo.

Cơn nôn làm lưng cô ướt đẫm, cơ thể như ngâm trong nước lạnh, khó chịu.

dám ngẩng đầu, dám dậy, sợ ngất.

Cứ xổm như , điều chỉnh thở, đầu óc nóng, dày co thắt, cô ôm bụng, tay nắm chặt cây dải phân cách.

một chiếc xe bật đèn cảnh báo đôi đang tiến gần.

“Chị Tô Ly!”

Tô Ly thấy giọng , khó khăn đầu .

Bạch Như Cẩm bám cửa sổ xe, khuôn mặt đầy lo lắng cô.

Mạc Hành Viễn xuống xe, bước về phía cô.

Anh cong lưng che khuất tầm của Tô Ly, khuôn mặt phóng to mắt cô.

Tô Ly nghĩ, lúc xuất phát họ gần như là ngang , xe taxi dừng lâu như , họ mới đuổi kịp, tốc độ thật là chậm.

Trong mắt Mạc Hành Viễn lộ vẻ ghét bỏ: “Đi ?”

Tô Ly lắc đầu.

Mạc Hành Viễn nắm tay cô, kéo cô dậy.

Vừa dậy, ánh nắng mặt trời chiếu , Tô Ly choáng váng, mắt chút rõ.

dám ngất, dùng sức nắm chặt cánh tay Mạc Hành Viễn, giữ vững.

“Anh Viễn, nước.” Bạch Như Cẩm đưa một chai nước từ cửa sổ xe .

Mạc Hành Viễn nhận lấy, vặn nắp đưa đến miệng Tô Ly.

Tô Ly tự cầm lấy, uống một ngụm, súc miệng nhổ bên cạnh.

Uống thêm một ngụm nuốt xuống, lúc mới đỡ hơn một chút.

Mạc Hành Viễn đỡ cô đến bên xe, mở cửa ghế , để cô .

“Túi của vẫn còn xe.” Tô Ly đầu chiếc taxi.

Mạc Hành Viễn lấy túi của cô.

Loading...