Lục Vũ Hoành ấn chuông cửa nửa ngày cũng mở cửa.
“Xác định là đây ? Có lầm ?” Viên Kim Hương nhíu mày hỏi.
Lục Vũ Hoành gật đầu, : “Không sai, tuyệt đối là nơi .”
“Bọn họ ở nhà ?” Viên Kim Hương chút bất mãn .
Lục Vũ Hoành cau mày, vui : “Không khả năng ở, lầu tinh xa, bọn họ hẳn là ở trong nhà.”
Đến bây giờ còn mở cửa, chẳng qua là thấy bọn họ.
Lục Vũ Hoành trong lòng tràn ngập lửa giận, nếu nghĩ tiền 5 triệu bán nhà mà Lục Vinh giữ, Lục Vũ Hoành cũng xoay .
“Chúng chờ tới khi nào a!” Viên Kim Hương tràn đầy tức giận cắn chặt răng, bà thực thích loại cảm giác nghẹn khuất như .
“Tên nhãi ranh nghĩ gì, mua phòng ở chỗ .” Lục Vũ Hoành cắn chặt răng, ông vội vã thu tiền bán nhà từ chỗ Lục Vinh. Mới mấy ngày mà tiền bán nhà Lục Vinh tiêu thất thất bát bát, chuyện với ông đương nhiên chuyện .
“Gia hỏa đạo hạnh thiển, sợ là lừa. Nơi tuy rẻ, phòng ở cũng lớn nhưng cảnh quá kém.” Viên Kim Hương vui .
Lục Vũ Hoành gật đầu: “Chứ còn gì nữa.”
Thẩm Hiên thu thập xong thấy Lục Vinh lướt quang võng học tập.
Thẩm Hiên tới Lục Vinh bên , : “Có dễ hiểu ?”
Lục Vinh chút đau đầu : “Có chút thâm ảo.”
Thẩm Hiên : “Từ từ sẽ hiểu.”
“Bọn họ ?” Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên lắc đầu, : “Chưa!”
Lục Vinh đầu nhíu mày: “Còn ? Nhẫn nại cũng thật !”
Thẩm Hiên Lục Vinh, : “Anh tính làm thế nào giờ?”
Lục Vinh gõ gõ mặt bàn, : “Đã lơ bọn họ lâu như , gặp thì gặp thôi.”
Thẩm Hiên gật đầu: “Cũng , quyết thì sợ là bọn họ cũng .”
Lục Vinh mặc áo ngủ, xỏ dép lê mở cửa, lười biếng hỏi: “Ông bà tìm ai?”
Lục Vũ Hoành ở ngoài cửa đợi ba giờ, lửa cũng nổi mấy vòng, Lục Vinh lệ thần sắc, lửa giận cọ cọ dâng lên, thật vất vả mới áp chế xuống.
“Là A Vinh , là bác cháu đến thăm cháu.” Lục Vũ Hoành lộ hòa ái biểu tình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/mang-theo-dao-bao-hon-di-the/chuong-18-ong-bac-toi-cua.html.]
Lục Vinh mở cửa, : “Vào , ông thật là bác ? Tôi ở xóm nghèo nhiều năm, nguyên lai vẫn còn thích a!”
Lục Vũ Hoành : “Năm cha cháu mất, bác nghĩ cháu cũng gặp nạn, nếu bác cháu còn sống, sớm đem cháu đón về đây.”
“Bác cũng thật giỡn, lúc cháu gặp họ, như .” Lục Vinh .
Lục Vũ Hoành , : “Anh cháu bác chiều hư, lời nó , cháu cần để ở trong lòng.”
“Tôi còn là thấy sai, ai mà chẳng chán ghét họ hàng nghèo tới cửa nhờ vả, cũng ngoại lệ.” Lục Vinh .
Lục Vũ Hoành banh mặt, tươi nứt nẻ suýt giữ .
Lục Vinh Lục Vũ Hoành, : “Đại bá tìm , là chuyện gì ?”
“Vừa cháu đem cha cháu phòng ở lĩnh về.”
Lục Vinh gật đầu: “ ! Tôi vô tình phát hiện cha còn để cho một bộ bất động sản. Thật là buồn ngủ gặp gối đầu, căn hộ đó, sẽ cô độc một ở xóm nghèo qua cả đời. căn hộ quá nhỏ, bán đổi căn lớn hơn, bác xem căn hộ thế nào!”
“Nơi quá hẻo lánh.” Lục Vũ Hoành .
Lục Vinh mãn thèm để ý: “Hẻo lánh , thích nhiều .”
Lục Vũ Hoành thần sắc nghiêm nghị : “Cháu lẽ , cha cháu hỏi mượn một tiền, đem phòng ở bán cho bác. Vậy nên…… cháu chạy đến lấy phòng là phạm tội xâm chiếm, là tù. Niệm tình chúng là thích, chỉ cần cháu đem tiền bán phòng khoản trả cho bác, bác sẽ bỏ qua chuyện .” Lục Vũ Hoành vẻ mặt hào phóng .
Lục Vinh nhướng mày, cuối cùng minh bạch Lục Vũ Hoành là tới làm gì, để đe dọa.
“Bác, bác cũng thật đùa giỡn với . Tôi chợt nhớ , ngày cha cùng ông một ông là nghèo hèn, chỉ ăn vạ chiếm tiện nghi, vắt cổ chày nước. Bác sẽ cho cha mượn tiền, thiên đại chê ?” Lục Vinh tủm tỉm .
Lục Vũ Hoành mặt đỏ lên: “Mày bậy gì đấy?”
Lục Vinh : “Bác kích động như làm cái gì, chỉ đùa một chút mà thôi a!”
Lục Vũ Hoành Lục Vinh, : “Có lẽ giữa bác cháu cái gì hiểu lầm. Đây là giấy vay nợ cùng hợp đồng chuyển nhượng năm đó, nếu bác đem phân tài liệu giao cho toà án, thì toà án bên ……” Lục Vũ Hoành ý vị thâm trường thở dài, thấm thía : “A Vinh, ngươi còn trẻ, nếu tù là hỏng cả đời……”
Lục Vinh : “Tôi tù , bất quá bác , giả tạo hợp đồng chuyển nhượng là tù.”
“Nếu tay bác thật sự chứng cứ, cứ kiện . …… đây là ủy thác tra thu chi mấy năm nay của bác. Nếu bác thật sự tiền cho cha mượn, thì tò mò tiền là từ nơi nào tới. Giả tạo giấy vay nợ là tù, ngẫm rõ ràng .”
Lục Vũ Hoành Lục Vinh, tâm hung hăng trừu trừu. Lão xem như minh bạch, Lục Vinh là cái gì đều , đang chờ lão tới cửa . Lão chính là gia hỏa vui đùa chơi. Vốn Lục Vũ Hoành định lợi dụng Lục Vinh trẻ non , doạ doạ vớt điểm chỗ .
“Mày đúng là cái đồ hổ.” Viên Kim Hương nhịn lên mắng.
Lục Vinh Viên Kim Hương, rốt cuộc vẫn là nhịn lộ nguyên hình a! Như cũng , cái bộ dạng lá mặt lá trái của Lục Vũ Hoành thật sự làm cách ứng .
“Bác , noi đúng , bác mạnh mẽ chiếm nhà cha nhiều năm như , nếu kiện toà án, kiểu gì bác chả trả mấy trăm nghìn tiền thuê , còn đền bù cả trong nhà đồ vật.” Lục Vinh .
Viên Kim Hương định tức giận, làm Lục Vũ Hoành cấp kéo .