“Sao bệnh của cô tự nhiên khỏi ?” Anh hỏi.
Bác sĩ giải thích: “Không khỏi hẳn mà chỉ chuyển sang trạng thái khác thôi, vốn dĩ là bệnh tâm lý, đổi đối tượng là chuyện bình thường.”
“Bình thường?” Lâm Vọng Tự khẩy.
“Thật bệnh chẳng nghiêm trọng gì, chỉ là đây cô quá coi trọng thôi.”
“Vậy bây giờ thì ?”
“Giờ cô bận tâm nữa, nên mới dễ dàng đổi như thế.”
Trong phòng lặng một lúc.
Bác sĩ thở dài, dậy tưới nước cho cây.
“Bảo vật của , giờ khác lấy , đúng là đồ ngốc.”
“Buông tay , thực cũng hiểu cô chỉ là một nạn nhân.” Bác sĩ , “ buông thả và thậm chí điều khiển cô mãi sống trong cái vũng lầy tự trừng phạt , chẳng qua vì sợ cô sẽ rời xa , đúng ?”
Bác sĩ sang .
“Cậu cũng bệnh, chứ chỉ cô .”
“Thuốc đưa, uống ?”
Lâm Vọng Tự sụp xuống ghế, như thể rút cạn hết sức lực.
“Tôi tỉnh táo.” Anh , “Cô cũng tỉnh táo, chúng xứng đáng cùng chìm xuống.”
“Cậu yêu cô ?” Bác sĩ hỏi.
“Không yêu,” phủ nhận thật nhanh, “Ai mà yêu cô chứ, chỉ hận thôi.”
“Hận đến mức cưới cô ?”
“Chỉ là cách thôi, thể rời là cô .”
Lâm Vọng Tự bật , đôi mắt ngập tràn u ám.
“Cô chỉ thể tiếp nhận một . Còn trẻ mà lấy , dù ly hôn thì đời cũng chỉ là một từng cưới trai của , sẽ chẳng còn ai cô nữa, vì thế cô chỉ thể với .”
Bác sĩ bình tĩnh .
“Đó là cái lưới trời lồng lộng dệt nên, khóa chặt con đường sống của cô , mong rằng đời chẳng ai yêu cô .”
“Như thế, cô chỉ thể cầu xin yêu .”
“.”
“Thật là một kế hoạch hảo. Tôi dày công bày như , thể để đàn ông đó cướp dễ dàng ?”
Lâm Vọng Tự chống tay lên trán, bật .
Như thể tìm thấy điều gì đó để tin tưởng.
“Hắn là gì chứ? Hắn nhất định sự thật, nếu , nhất định sẽ rời bỏ cô thôi.”
Tôi dậy rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Ngô Thuật đang bận rộn chuẩn váy hội.
Vật Chứa giấy phép phát hành, chính thức đề cử ở liên hoan phim.
“Không ai sắp xếp mà để cô cạnh Lâm Vọng Tự, thật xui xẻo.” Ngô Thuật bực bội .
Chị bảo chọn một bộ váy trong vài bộ mà chị chuẩn .
Tôi chọn một chiếc đầm trắng đính đá, kiểu ngắn.
Hôm lễ trao giải, và Lâm Vọng Tự hề .
khi xuống, nhỏ: “Em nghĩ thật sự em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/man-cau-hon-ngoai-kich-ban/chuong-12-man-cau-hon-ngoai-kich-ban.html.]
Anh nhắc đến Trình Kiều, đang hàng ghế đầu, chuẩn lên nhận giải.
“Tôi hiểu rõ đàn ông nhất mà.”
Ngón tay gác hờ lên tay vịn giữa hai chúng .
“Hắn chỉ đùa giỡn thôi.”
Dưới ánh đèn sân khấu, Trình Kiều lên nhận giải.
Cả khán phòng vỗ tay rào rào, còn Lâm Vọng Tự vẫn tiếp tục .
“Chỉ cần em chịu nhún nhường, tối nay chúng thể tái hôn ngay.”
Tiếng vỗ tay lắng xuống, yên lặng chờ Trình Kiều phát biểu.
Anh sân khấu, về phía .
Lâm Vọng Tự cũng nhận điều đó.
Trình Kiều cầu hôn mặt .
Máy lia đến chỗ .
Và cũng lia đến cả Lâm Vọng Tự bên cạnh .
Trước ống kính, chẳng còn cách nào khác ngoài vỗ tay theo , với : “Ô, cầu hôn kìa.”
12
Tôi nhận giải xong, để tránh các phóng viên cản đường, ban tổ chức sắp xếp cho rời sớm khi tin tức lan .
Trình Kiều đợi ở chỗ hẹn.
“Lâm Tiêu Tiêu.”
Dưới ánh đèn vàng vọt của bãi đậu xe, Lâm Vọng Tự gọi .
Anh đưa tay định kéo , nhưng Trình Kiều chắn .
Lâm Vọng Tự , hỏi : “Anh thích cô ở điểm nào? Anh cô là loại gì ?”
“Cô từng kết hôn với , ?”
“Biết.”
Trình Kiều đáp gọn, điều ngoài dự đoán của .
“Anh ?”
Lâm Vọng Tự tin nổi, “Anh mà vẫn dám ở bên cô ?”
Anh lùi nửa bước, bật nhạo.
“Anh đang nhặt đồ thừa đấy, hiểu ?”
“Anh lấy một kẻ đê tiện như cô , đời lúc nào cũng sẽ dè bỉu lưng đấy—”
“Tôi sợ.” Trình Kiều lặng lẽ . “Vì yêu cô .”
Lâm Vọng Tự lời nào.
Điều mà dám, Trình Kiều .
Người mà dám yêu, Trình Kiều dám.
Ngay từ đầu, chỉ Lâm Vọng Tự là sợ khác dè bỉu.
Bao nhiêu năm qua, trong vô ngày sống dựa khác, từng mơ ai đó đưa thoát khỏi tất cả.
Lâm Vọng Tự thể, như một con búp bê sứ hảo, chịu nổi một vết xước.