Mợ chắc chắn quên , cái hồi đó hận thể cầm d.a.o băm vằm cả .
Anh hai năm thứ ba cao học, ký hợp đồng với một doanh nghiệp nhà nước ở Thượng Hải.
Lương năm khá, hơn nữa khi làm đủ năm quy định, còn thể giúp đăng ký hộ khẩu thường trú.
Mợ tức chết.
“Xa xôi cách trở như , còn thể trông cậy nó ?”
“Đứa con trai nuôi uổng công , nó từ nhỏ nghịch ngợm, cứ như mèo hoang chịu ở nhà. Quả nhiên, bây giờ đến chân trời góc bể .”
Anh hai cầm điện thoại lên: “Hay là con gọi điện thoại với bên là con nữa!”
Mợ giật lấy điện thoại của : “Con thần kinh , cái đơn vị như , bao nhiêu chen vỡ đầu cũng .”
Tôi sớm nghiệp làm để đền đáp gia đình.
cả và hai đều khuyến khích thi cao học.
“Bằng đại học bây giờ cũng còn giá trị cao nữa, nếu em nghiệp mới thi cao học, sẽ dễ dàng như .”
“Bố bọn , em là con gái thì lo lắng làm gì.”
Linlin
Mợ hừm một tiếng: “Con cứ thi , cũng chắc thi đỗ .”
Tôi hỏi: “Lỡ mà thi đỗ thì ?”
“Thi đỗ thì học, học cao học cũng tốn học phí, và con sức khỏe còn , tự lo cho bản thì thành vấn đề.”
Mẹ ruột kêu oai oái:
“Còn học cao học nữa ? Học nữa thì đến 26 tuổi chứ gì? Đến lúc đó thành gái già , gả ?”
“Tôi thấy vẫn là ngoài làm việc kiếm tiền sớm mới là đúng đắn.”
Tôi trợn trắng mắt với cô .
“Con học , lấy chồng , liên quan gì đến bà!”
Thầy cô giáo chuyên môn là Anh Hai giúp em khắp nơi hỏi han và chọn .
Em liên hệ với cô từ sớm.
Cuối cùng cũng như ý nguyện, em trở thành học trò của cô .
Cũng vì thế mà em quen Lương Trình, sư của em, là bạn trai em.
Sau khi nghiệp thạc sĩ, tụi em cùng ở thành phố tỉnh lỵ.
Thật ở nơi khác cơ hội hơn nhiều.
em xa mợ đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luu-quang-tran-chau/chuong-14.html.]
Làm việc hai năm, chuyện kết hôn đưa lên kế hoạch.
Lúc đó, lưng còng, tóc mợ cũng chẳng còn mấy sợi đen.
Lương Trình thế của em.
Tụi em cùng tiết kiệm hai trăm nghìn tệ.
Em đưa thẻ ngân hàng cho mợ: “Ban đầu , tiền sính lễ đều sẽ đưa cho mợ và , đây là hai trăm nghìn tệ.”
Sau , khi tụi em sửa nhà, mợ lấy tấm thẻ đó : “Số tiền bên trong, mợ động đến một xu nào.”
“Các con cứ cầm lấy mà dùng , mợ và bây giờ vẫn còn tự lo , kiếm tiền nữa thì sẽ tìm mấy đứa con để xin.”
Gia đình Lương Trình điều kiện khá giả, hôn lễ tổ chức tại khách sạn ở thành phố tỉnh lỵ.
Sinh mẫu chắc là già lẩn .
Bà mà chạy đến với em: “Mẹ là ruột của con, đến lúc đó và ba con sẽ lên sân khấu, để con rể mời đổi cách xưng hô cho tụi nhé!”
Em trực tiếp tặng bà một chữ “cút”.
Ngày diễn nghi thức.
Người dẫn chương trình bảo em và Lương Trình mời mợ.
Lương Trình cung kính gọi một tiếng: “Ba, .”
Em cũng gọi theo một tiếng: “Ba, .”
Cậu mợ...
Không, nhân cơ hội , em đổi cách xưng hô.
Từ đó về đều gọi họ là ba .
Ba lúc đó rưng rưng nước mắt, liên tục gật đầu đáp .
Ba nắm tay Lương Trình: “Ba chỉ mỗi một đứa em gái bảo bối thôi, con hứa với ba là cả đời đối xử với con bé nhé.”
Mẹ cúi đầu, lục tìm lì xì trong túi.
Tóc mới nhuộm, nhưng chân tóc vẫn thể thấy rõ một vòng trắng.
Mẹ đưa phong bao lì xì dày cộp cho Lương Trình.
“Lưu Châu lúc nhỏ chịu bao nhiêu là khổ. Con cưới con bé , thì thể để nó chịu khổ nữa, nhớ ?”
Em mắt rưng rưng, cùng Lương Trình cúi đầu tạ ơn dưỡng dục của hai .
Trên đời ơn sinh thành, cũng ơn dưỡng dục.